Chương 177: Đánh cược

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoạn Xung tiến lại gần, mặt đen sì nói với Kim Trấm: “Nghĩa phụ, ngài có thể để ý một chút đến tiện nhân kia hay không? Nếu ngài vẫn mặc kệ, con sẽ động thủ đánh hắn!”

Mí mắt Sở Dao nhảy dựng, dĩ nhiên biết "Tiện nhân" trong miệng Đoạn Xung là ai.

Lúc trước Kim Trấm nói đã tìm được thần y là lừa Khấu Lẫm, hiện giờ bọn họ nhàn nhã ở trên đảo không có việc gì làm, Khấu Lẫm mỗi ngày ngoại trừ lôi kéo làm quen với Liễu Ngôn Bạch thì chỉ còn đi xem Đoạn Xung leo núi.

Đoạn Xung làm việc rất có quy luật, nếu không có chuyện gì quan trọng quấn thân, mỗi ngày mặt trời mọc và mặt trời lặn hắn đều đúng giờ tay không leo núi.

Quan sát mấy ngày thì Khấu Lẫm phát hiện, Đoạn Xung từ chân núi leo lên tới đỉnh núi trung bình mất khoảng một khắc, có khi lâu hơn nhưng cũng có khi ngắn hơn, thời gian phân bố cực kỳ đồng đều.

Vì vậy Khấu Lẫm liền mở một sòng đánh cược trên đảo, cược xem lần này Đoạn Xung leo núi có hoàn thành trong vòng một khắc hay không?

Người tham gia đánh cược chỉ cần đưa cho hắn một khoảng tiền là phí tổ chức và thanh toán, đương nhiên việc thanh toán là do Liễu Ngôn Bạch đứng ra.

Trên đảo này phần lớn là người nhàn rỗi và có tiền, hơn nữa ai cũng cực kỳ sùng bái và tò mò về vị “Hãn phỉ cái thế” này, thật đúng là khiến sòng cá cược của Khấu Lẫm tăng vọt, càng làm càng lớn.

Vì thế tới giờ Đoạn Xung leo núi, mỗi ngày đều bị mấy trăm người hào hứng vây xem toàn bộ hành trình.

Mà căn cứ theo đảo quy Kim Trấm định ra, mọi người đều được tự do làm bất cứ hình thức kinh doanh gì, Đoạn Xung không thể vì thế mà phát hỏa. Hắn bèn quyết định nghỉ ngơi mấy ngày, không đi leo núi nữa.

Vì thế màn đánh cược của Khấu Lẫm

lại biến thành -- -- Hôm nay Đoạn Xung có đi leo núi hay không?

- - -- Hôm nay Đoạn Xung có thể ra biển hay không?

- - -- Hôm nay Đoạn Xung có thể động thủ đánh nhau hay không?

Sòng cá cược này khiến vị thần tượng của dân đảo hiện giờ gần như không còn bất cứ sự riêng tư gì đáng nói, đi đến nơi nào cũng bị một đám người âm thầm vây xem, truyền miệng nhất cử nhất động của hắn.

“Tiện nhân kia hôm nay càng quá đáng hơn, nói tên Liễu Ngôn Bạch kia biết được đoán mệnh, bói ra hôm nay nhi tử sẽ từ trên núi rơi xuống, lấy chuyện này ra để đánh cược.”

Kim Trấm nghe được mùi ngon: “Sau đó thì sao? Không ai tin chứ gì?”

Đoạn Xung nói: “Dĩ nhiên không ai tin, chỉ có hắn đặt một số tiền lớn cược nhi tử sẽ rơi xuống.”

Kim Trấm tò mò: “Chẳng lẽ ngươi thật sự rơi xuống? Cho tới bây giờ ngươi chưa từng rơi xuống lần nào.”

Đoạn Xung hận đến mức nghiến răng: " Cái đồ tiện nhân kia, hắn...”

Sở Dao đỡ trán: “Có phải dây xích của huynh đã bị thoa dầu?”

Sở Dao cũng không phải tùy tiện đoán, Đoạn Xung là người không chú ý đến dung nhan, quen mặc một thân áo ngắn sậm màu nhưng không hề luộm thuộm, lúc này ống quần lại có vết dầu mỡ.

TruyenHD

Đoạn Xung gầm gừ "Đúng vậy": “Dây xích giữa sườn núi bôi một lớp dầu thật dày!”

Ôi chao, Sở Dao xoa trán không biết nói gì cho phải. Mặc dù sự tình vô cùng rắc rối, nhưng Khấu Lẫm làm như vậy cũng không giống như những lần tống tiền lúc xưa, nàng đâu thể nào chỉ trích chàng ta làm không đúng.

Sở Tiêu đứng một bên nghe chuyện, hơi nhíu mày: “Vậy cũng quá nguy hiểm, vách đá của vực sâu cũng không phải để đùa giỡn, ngã chết thì làm sao bây giờ?”

Đoạn Xung lạnh nhạt đáp: “Thật ra thì cũng không sao, bôi dầu thì cùng lắm ta không thể lên được mà thôi, không té chết nổi.”

Kim Trấm phản ứng chậm nửa nhịp, nhìn Đoạn Xung vẫn luôn giấu đôi tay bóng nhẫy ở sau lưng, trong chốc lát mới vỗ đùi cười ha hả thật lớn.

Đoạn Xung bị thành trò cười trên mặt lúc xanh lúc trắng xen kẽ: “Nghĩa phụ, ngài còn cười được? Ngài thật không tính quản tiện nhân kia sao?”

Kim Trấm cười hỏi: “Vậy ngươi có chứng cứ chứng minh là hắn thoa dầu?”

“Liễu Ngôn Bạch không biết võ công, không phải hắn còn có thể là ai?” Đoạn Xung liếc mắt về phía Sở Dao, “Sở tiểu thư cũng đã thừa nhận.”

Kim Trấm nhún vai: “Cho dù bôi dầu lên dây xích cũng không vi phạm đảo quy mà.”

Đoạn Xung uất nghẹn: “Nhi tử cũng biết, cho nên mới nhịn xuống không động thủ. Thỉnh ngài để ý, bắt tiện nhân kia sau này không được lấy con ra đánh cược, quấy rầy cuộc sống của con.”

Kim Trấm lắc đầu: “Nếu không vi phạm đảo quy, ngươi đánh không được thì ta cũng quản không được.”

Trước khi Đoạn Xung mở miệng, Sở Dao xen vào: “Đoạn công tử, huynh không nên tới cáo trạng.”

Đoạn Xung nhíu mày: “Vì sao?”

Sở Tiêu đi theo bên người Khấu Lẫm lâu như vậy, đối với cách làm việc của Khấu Lẫm cũng có chút hiểu biết, tặc lưỡi nói: “Chậc chậc, huynh từ trên núi ngã xuống, sau khi tức giận bỏ đi, đại nhân khẳng định lại mở một màn đánh cược, cược huynh có thể tới tìm Kim gia cáo trạng hay không?”

Đoạn Xung hơi ngạc nhiên, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, các hộ vệ và thị nữ chung quanh trường bắn đều hoảng sợ cúi đầu.

Hắn nghĩ, những người này vừa rồi nhất định đang ở sau lưng lén lút chọc hắn.

Xa xa hình như cũng có bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.

Cả đám đều đang rình coi hắn, tin tức hắn tới cáo trạng khẳng định đã được truyền ra!

Môi mỏng của Đoạn Xung mím chặt thành một đường, nhìn thấy Kim Trấm căn bản không hề có ý muốn quản, hắn siết chặt nắm tay rồi lưu loát xoay người: “Nghĩa phụ, Sở tiểu thư, con phải đi đánh hắn, đánh xong sẽ tự đi Khiển Trách Đường lãnh phạt!”

“Đoạn công tử!” Sở Dao vội vàng gọi lại Đoạn Xung, “Huynh đi đánh chàng ta, muội không đau lòng một chút nào, thật đó! Nhưng muội cần báo cho huynh biết, đây là chuyện chàng ta đang cầu còn không được đấy.”

Bước chân Đoạn Xung chựng lại, xoay mặt nhìn nàng.

Sở Dao ngượng ngùng nói: “Hẳn là hiện giờ chàng ta đang mở một màn đánh cược mới, đặt thật lớn mua huynh nhất định sẽ không thể nhịn được phải vi phạm đảo quy ra tay đánh chàng ta...”

Môi Đoạn Xung run rẩy.

Sở Dao lại bổ thêm một câu: “Có khả năng còn đánh cược đầu tiên huynh ra quyền sẽ dùng chân hay dùng tay... Nếu huynh thật nhịn không được ra tay khiến sự tình náo động, vậy thì càng hấp dẫn nhiều người tới đánh cược...”

“Bà mụ nội nó!” Đoạn Xung quả thực bị chọc giận sắp ngất xỉu, hỏa khí ngút trời xoay người xuống núi.

“Có ý tứ.” Kim Trấm cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, “Ta nuôi dưỡng Xung nhi nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn bị ai chọc tức thành bộ dáng này.”

Sở Tiêu rốt cuộc bắt được cơ hội cười ông ta không có kiến thức: “Đây tính là gì! Ngài cho rằng Khấu đại nhân ở kinh thành bị mọi người đòi đánh, đơn giản chỉ vì y là đầu lĩnh Cẩm Y Vệ tàn nhẫn độc ác thôi sao? Những người khác không nói, ngay cả Viên Thủ Phụ từng bị y chọc tức ngã bệnh, năm trước cha con còn bị y đá suýt nữa gãy chân.”

Sở Dao xấu hổ đến cực điểm: “Kim gia, thật không phải phép.”

Kim Trấm cười xua tay: “Nơi này không như kinh thành, ở trong vòng quy tắc của ta, hắn dùng bản lĩnh tự kiếm tiền, có gì sai đâu?”

Sở Dao vẫn muốn giải thích vài câu: “Chàng ta không từ thủ đoạn vớt tiền như vậy thật ra là vì đã đánh cược với Liễu Tiến sĩ.”

“Vậy à?” Kim Trấm rất có hứng thú, “Đánh cược cái gì?”

“Lúc trước không phải ngài bắt chàng trả phí hai ngàn lượng vàng để đón Liễu lão sư lên đảo hay sao?” Tuy rằng số tiền kia hiện giờ đều ở trong tay Sở Dao, nhưng Khấu Lẫm bị Kim Trấm và Đoạn Xung tát bôm bốp vào thể diện nên nhớ thù, đã coi số tiền này không phải của mình.

“Chàng bắt Liễu lão sư phải trả lại phí lên đảo, nhưng Liễu lão sư làm gì có nhiều tiền như vậy. Hai ngàn lượng vàng là hai vạn lượng bạc trắng, toàn bộ đồ vật trên người Liễu lão sư cũng chỉ đáng giá ba mươi lượng. Chàng liền nói khắp nơi trên Ma Phong Đảo đều là mỏ vàng, bảo Liễu lão sư dùng ba mươi lượng bạc làm vốn đi kiếm lời. Liễu lão sư châm chọc, ‘Ta cho ngài ba mươi lượng, trong một tháng ngài kiếm ra hai vạn lượng bạc trắng thử xem?’ Phu quân bèn nói rất chắc chắn, bảo rằng không cần ba mươi lượng, cứ đưa chàng một đồng bạc là đủ. Liễu lão sư cho rằng da trâu quả thực thổi phồng đến tận trời... Vì thế hai người đánh cược, ai thua liền nhận đối phương làm đại ca...”

Truyện do nhà bacom2 ở truyenhdt.com edit

Dưới chân núi, Liễu Ngôn Bạch đang thanh toán kết quả của một ván này.

Khấu Lẫm kề vai sát cánh với hắn ngâm nga tiểu khúc, ngón tay quấn lấy sợi tơ hồng, cuối sợi tơ hồng treo tòn teng một ngọc bội mới vừa thắng được. Ngọc bội đung đưa tới lui theo ngón tay lay động, Khấu Lẫm nhướng mày nói: “Thế nào?”

Liễu Ngôn Bạch mặt vô biểu tình: “Bảy ngàn sáu trăm hai mươi hai lượng.”

Hắn đánh cược với Khấu Lẫm lần này, cho rằng mình tuyệt đối nắm chắc phần thắng không thể thua -- -- Không dựa vào quyền thế, tại ngôi đảo của hải tặc hoàn toàn tách khỏi Đại Lương, lấy một đồng bạc làm tiền vốn, trong một tháng kiếm hai vạn lượng bạc, Liễu Ngôn Bạch căn bản không thể tin nổi.

Hai vạn lượng bạc là con số lớn thế nào chứ, một thương hộ trung đẳng ở Đại Lương sợ cả đời cũng kiếm không tới con số này trong một lúc.

Thế nhưng Khấu Lẫm lấy một đồng bạc, mua bút mực, sổ sách và một đồng hồ cát tính giờ, sau đó liền mang theo hắn bắt đầu mở sòng cá cược. Khấu Lẫm chỉ chủ trì, không tham dự, thu phí một đồng bạc của ai muốn tham gia.

Ngay từ đầu người tham gia đánh cược rất ít, một ngày nhiều lắm chỉ kiếm lời hai lượng bạc.

Sau đó người tham gia nhiều hơn, một ngày có thể kiếm bốn năm chục lượng.

Sau khi đợi gom góp đủ số bạc, hôm nay hắn bỗng nhiên làm ông chủ tham gia đánh cược, đặt ra toàn bộ số tiền thu phí trong những lần chủ trì đánh cược, tổng cộng bảy trăm lượng.

Khi Đoạn Xung từ giữa sườn núi rơi xuống, chớp mắt số tiền đã tăng lên gấp mười lần, thu về bảy ngàn lượng.

Ngón tay đung đưa ngọc bội càng lúc càng đánh những vòng cung thật lớn, gần như muốn ném lên mặt Liễu Ngôn Bạch, Khấu Lẫm đắc ý cực kỳ: “Là con người thì luôn có máu tò mò, tựa như ta thích xem náo nhiệt. Đoạn Xung được xưng là ‘Hãn phỉ cái thế’, được rất nhiều người sùng bái. Nếu hắn là người thích phô trương thì không có gì để nói, cố tình hắn lại là người cực kỳ giản dị, thích sống đơn độc, cả ngày không buồn hé răng, vì thế càng khiến người khác tò mò về hắn. Lúc trước ta thấy rất nhiều dân đảo đi ngang qua hắn đều cúi đầu không dám nhìn, nhưng khi vừa đi một quãng lại quay đầu trộm quan sát hắn, ta liền biết ngay đây là cơ hội kiếm tiền.”

Hơn nữa lại còn là cơ hội rửa nhục, lúc trước dám bắt tin ưng tống tiền hắn.

Liễu Ngôn Bạch không hiểu: “Những người này có thể lên đảo của Kim lão bản đều không phải bá tánh bình thường dễ lừa gạt. Như vụ đánh cược hôm nay, sao đại nhân có thể xác định trong số bọn họ sẽ không có ai biết trước ngài chơi gian?”

“Hơn phân nửa bọn họ đều biết ta sẽ chơi gian, nhưng bọn họ không dám đặt cược Đoạn Xung sẽ rơi xuống.” Khấu Lẫm nháy mắt với Liễu Ngôn Bạch, “Đó chẳng khác gì trở thành đồng phạm với ta, nếu lỡ vì vậy mà chọc giận Đoạn Xung bị hắn trả thù thì làm sao bây giờ?”

Liễu Ngôn Bạch càng không hiểu: “Một khi đã như vậy, biết rõ phải thua thì vì sao còn muốn đặt cược ngược lại với chúng ta?” Hắn nhìn vào sổ sách, “Hơn nữa, hôm nay số người đặt cược nhiều nhất từ trước tới nay, tiền đặt cược cũng nhiều nhất.”

“Đạo lý này không phải rất đơn giản hay sao?” Khấu Lẫm nheo mắt quét một vòng về hướng dân đảo, “Trên đảo này tuy dễ kiếm tiền nhưng cuộc sống lại quá đơn điệu nhàm chán. Những người bỏ tiền bài bạc hơn phân nửa không phải vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, bọn họ chỉ là tới chơi giải trí mà thôi. Xem Đoạn Xung leo núi nhiều rồi nên cũng chán, muốn tìm vấn đề gì khác thường hơn. Ngươi bói ra Đoạn Xung sẽ từ trên núi rơi xuống, bọn họ bèn tưởng tượng nam nhân lạnh lùng giống như sát thần từ trên núi ngã xuống sẽ quẫn bách như thế nào, càng nghĩ càng hưng phấn... Nhưng bọn họ tuyệt đối không dám động tay động chân, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào chúng ta, dĩ nhiên sẽ liều mạng thảy tiền đặt cược ngược lại với chúng ta, sợ chúng ta ngại kiếm không được nhiều lắm thì sẽ không bí quá hoá liều...”

Liễu Ngôn Bạch nghe xong gân xanh trên thái dương giựt giựt, đạo lý này thật sự rất đơn giản, nhưng chính mình vì sao lại không thể nào nghĩ ra?

Bởi vì hắn thật chưa bao giờ tiếp xúc quá nhiều với hạng người nhàn rỗi mà lại có tiền. Còn Khấu Lẫm cũng không phải chỉ phán đoán suông, hắn đã sớm nghiên cứu kỹ càng dân tình của Ma Phong Đảo này rồi.

Đám người bỗng nhiên truyền đến thanh âm.

“Xung gia xuống núi.”

“Xung gia thật sự đi cáo trạng.”

“Kim gia dường như không muốn quản, nghe nói Xung gia tức đến nỗi gân xanh trên cổ nổi lên chằng chịt.”

“Vậy lần này đặt cược cái gì? Xung gia có thể động thủ hay không?”

“Khẳng định sẽ động thủ, Xung gia đi tìm Kim gia, chính là trước tiên thông báo một tiếng.”

Biên tập bởi nhà bacom2 ở truyenhdt.com

Kim Trấm nghe xong Sở Dao thuật lại, gật đầu cười nói: “Thì ra là thế. Phu quân của ngươi chạy đi làm quan thật là lãng phí, hắn rất có đầu óc làm ăn, khả năng thích ứng và khả năng học hỏi cực kỳ cường hãn.”

Sở Dao cười khổ: “Chức quan của chàng rất đặc thù, Thánh Thượng không bao giờ chịu thả chàng ra, bằng không chàng đã sớm từ quan đi buôn bán.”

Kim Trấm bỗng nhiên lộ ra biểu tình "Sợ hãi": “Nhưng tâm tư trả thù của hắn cũng rất mạnh. Bằng bản lĩnh của hắn sợ là cũng phát hiện có nhiều cách làm ăn khác ở trên đảo, thế nhưng lại cố tình lựa chọn Đoạn Xung. Tiếp theo sau sợ là sẽ tới phiên ta?”

“Không đâu ạ.” Sở Dao vội vàng lắc đầu, “Phu quân rất ít khi bội phục người khác, ngài chính là người thứ nhất. Chàng vẫn luôn miệng nói học được không ít cách buôn bán từ ngài, nhưng lại ở vào giai đoạn không thể rút ra, cần phải chậm rãi khám phá.”

Kim Trấm nghe ra ý tứ trong lời của Sở Dao, muốn nhờ ông chỉ điểm đề bạt Khấu Lẫm một chút.

Đăng tại truyenhdt.com do bà còm biên tập

Đoạn Xung xuống núi.

Mọi người tốp năm tốp ba nín thở tập trung vây xem từ phía xa xa.

Đoạn Xung chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Khấu Lẫm, cách khoảng hai trượng thì dừng lại bước chân, lạnh lùng nhìn hắn.

Tất cả mọi người đang chờ Đoạn Xung động thủ.

Liễu Ngôn Bạch vốn đang đứng sát bên cạnh Khấu Lẫm, dưới khí thế đằng đằng sát khí của Đoạn Xung, hắn dịch một bước sang bên trái.

Khấu Lẫm không chút nào sợ hãi, khóe miệng ngược lại hơi nhếch lên một cách khıêυ khí©h.

Đoạn Xung lại chỉ cho Khấu Lẫm một ánh mắt cảnh cáo, trong khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm thì hắn không nói một lời rời đi.

Liễu Ngôn Bạch ngây ngốc.

Khi nghe được “Đoạn Xung xuống núi, gân xanh trên cổ nổi lên chằng chịt”, mọi người đồng loạt đặt mua hắn sẽ động thủ, chỉ một mình Khấu Lẫm lại mua Đoạn Xung sẽ không động thủ.

Liễu Ngôn Bạch nhịn không được hỏi: “Làm thế nào ngài biết hắn sẽ nhẫn nhịn?”

“Bởi vì phu nhân của ta cũng có mặt ở trường bắn.” Khấu Lẫm chỉ chỉ lên phía trên, cười đến mức thấy răng không thấy mắt, “Phu nhân ta quá hiểu biết ta, lại thích phá đám ta, nhất định sẽ nói cho Đoạn Xung biết ta sẽ đánh cược hắn động thủ, do đó ta đang tìm mọi cách chọc giận để kí©h thí©ɧ hắn, thu hút càng nhiều người tham gia. Đoạn Xung khẳng định cho rằng ta sẽ mua hắn động thủ, muốn cho ta thua sạch.”

Mặt Liễu Ngôn Bạch dại ra.

Khấu Lẫm liếc nhìn sổ sách một cái, khóe miệng hơi cong lên, làm bộ làm tịch nhún vai cảm khái: “Ôi chao, cuộc đời không có đối thủ...”

Liễu Ngôn Bạch đen mặt: “Khấu đại nhân, màn đánh cược dừng ở đây, nếu còn chơi nữa nhất định hai người chúng ta sẽ bị đánh.”

Khấu Lẫm cười đồng ý: “Không sai, dù sao hiện tại đã có tiền vốn, nên đi làm ăn gì đó lớn hơn.”

Nói xong liếc Liễu Ngôn Bạch một cái, vẻ mặt "Ngươi có phục ta hay chưa”.

Liễu Ngôn Bạch có muốn phản bác thì cũng thật sự không nói nên lời. Đánh cược trong vòng một tháng mà hiện giờ còn chưa đến hai mươi ngày, nếu thật dùng hết một tháng thì con số Khấu Lẫm kiếm về sợ rằng không phải chỉ là hai vạn lượng.

Thật quá đáng sợ.

Nhận hắn làm đại ca, chính mình làm tiểu đệ, chuyện này càng đáng sợ hơn.

Mặc dù đã là "nỏ mạnh hết đà", nhưng Liễu Ngôn Bạch vẫn còn muốn giãy giụa thêm một chút.

Khấu Lẫm nhìn Liễu Ngôn Bạch cụp mắt trầm tư, trong lòng tràn ngập tự đắc. Tuy nhiên ánh mắt vừa đảo qua, xa xa nhìn thấy mấy người Tây Dương, hắn không khỏi có chút tiếc nuối.

Trên đảo này, Tây Dương, Nam Dương và người Đông Doanh gần như chiếm một nửa, bởi vì ngôn ngữ bất đồng nên hắn chỉ có thể kiếm tiền từ người Đại Lương.

Liễu Ngôn Bạch ngẩng đầu, thấy Khấu Lẫm nhìn chằm chằm mấy người Tây Dương phía xa bèn nói: “Bọn họ không phải đàm luận ngài đâu.”

Khấu Lẫm chớp mắt: “Ngươi nghe hiểu tiếng Tây Dương?”

Hắn chỉ biết Liễu Ngôn Bạch thường giao tiếp với người Đông Doanh, khẳng định biết tiếng Đông Doanh.

Liễu Ngôn Bạch đáp: “Hiểu một ít.”

“Ngươi học ở đâu?”

“Tự học, Quốc Tử Giám có rất nhiều học giả.”

“Vậy còn tiếng Nam Dương?”

“Cũng biết một ít, không nhiều lắm.”

“Không nhiều lắm là bao nhiêu?”

“Giao lưu thường ngày không thành vấn đề.”

Một hỏi một đáp, đôi mắt Khấu Lẫm càng lúc càng lấp lánh như ngôi sao trên trời.