- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bí Ẩn Đôi Long Phượng
- Chương 162: Nhẫn Nại (2)
Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 162: Nhẫn Nại (2)
Ngu Thanh ở trên núi đều trụ chung một chỗ với Sở Tiêu, chạng vạng sau khi nàng xuống núi đi dạo, Sở Tiêu tới tìm Sở Dao: “Muội nói xem, vì sao Kim gia cứ phải giữ lấy Mạnh Quân Quân không buông?”
“Phỏng chừng không muốn để Đoạn Xung cứ luôn cô độc sống một mình, là biểu muội ruột thịt nên có lẽ Đoạn Xung sẽ không bài xích.” Sở Dao nhớ tới lúc trước khi bị Tào Sơn chộp tới, Kim Trấm ngay từ đầu không tính quản bọn họ, nhờ nàng đứng ra nhận quen biết mới bảo vệ được mạng của bản thân và Mạnh Quân Quân. Hiện tại ngẫm nghĩ lại, cho dù lúc ấy nàng không nhận ra người quen, Kim Trấm ra cửa cũng sẽ thông tri Đoạn Xung, kêu Đoạn Xung đến mang đi biểu muội.
“Ờ, cũng có lý!” Sở Tiêu ngồi xuống bên cạnh muội muội, một tay chống cằm một tay xoay xoay chén nước.
“Ca.” Sở Dao cảm thấy Sở Tiêu có chút quá mức an tĩnh, “Đã nhiều ngày qua ca bị làm sao vậy?”
Sở Tiêu sửng sốt: “Đâu có bị gì.”
Sở Dao quan sát ca ca: “Rõ ràng là có.”
Sở Tiêu thoáng suy nghĩ: “Vậy có thể là đột nhiên nghĩ thông suốt một chút sự tình, cảm giác con đường trước mặt được khai sáng?”
Sở Dao chớp chớp mắt: “Thế à? Có thể nói cho muội nghe được không?”
Sở Tiêu trầm ngâm: “Chính là cảm thấy nếu so sánh cha với một ít người quen, cha chúng ta thật là quá tốt.”
Sở Dao quả thực muốn trợn trắng mắt: “Lời này xưa nay muội đã nói qua không biết bao nhiêu lần rồi?”
“Đó là bởi vì cha thương muội, nhưng đối với ta vừa đánh lại vừa mắng.”
“Còn không phải bởi vì ca không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chọc giận cha hay sao?”
“Ta...” Sở Tiêu vẫn không tính toán tiết lộ cho muội muội biết chính mình chủ động từ bỏ việc học là vì muốn để muội muội có được giáo dục dành cho nam tử.
Hắn nhịn không được vươn tay xoa đầu muội muội. Muội muội đã trưởng thành, không cần hắn nhọc lòng nữa, tuy rằng hắn cũng chả giúp được gì.
Sở Dao cũng không cảm thấy khó xử, quan tâm hỏi: “Ca cũng chỉ nghĩ thông suốt vụ phụ thân đối với chúng ta thật tốt thôi sao?”
“Còn nghĩ thông suốt là người trưởng thành không thể trốn tránh vấn đề.”
Đêm đó thật sự Sở Tiêu suy nghĩ rất nhiều. Lúc nhỏ bởi vì sợ biến thành "chính khách" giống phụ thân, cho nên đã quyết định cắt đứt khả năng này ngay từ ngọn nguồn.
Khi gặp lại hắn biết mình thích Ngu Thanh, nhưng bởi vì cho rằng có lẽ không có kết quả tốt, sợ bị thương tổn bèn ép buộc chính mình coi nàng như một nam nhân.
Hành vi này của hắn, so với vụ Ngu Khang An cho rằng Đoạn Xung khi lớn lên sẽ trở thành đại họa bèn gϊếŧ chết Đoạn Xung từ nhỏ, coi bộ không khác gì nhau.
Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Tiêu tuy hối hận với hành vi của mình từ trước, nhưng lại không thay đổi được gì.
Tựa như gần đây hắn đã thuộc làu làu tứ thư ngũ kinh, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Hắn có chút mê mang không biết con đường tương lai mình phải bước đi thế nào? Sau khi ngồi cùng với Ngu Thanh ở bờ vực nghiêm túc suy nghĩ, nghe tiếng sóng triều ầm ầm liên tục, đột nhiên hắn đã hiểu được -- thật ra căn bản cũng không cần tự hỏi quá nhiều, chỉ cần theo gió vượt sóng dũng cảm tiến tới là được.
“À, đúng rồi,” Bị Sở Dao gián đoạn, Sở Tiêu suýt nữa quên mất mình tới đây làm gì, “Hôm qua ta và Ngu Thanh đã làm trải nghiệm, hiện tại hình như ta thấy máu cũng không còn khó chịu nữa.”
“Thật sao?” Ánh mắt Sở Dao chợt sáng ngời.
“Chẳng biết có phải chỉ là tạm thời hay không?” Sở Tiêu chính mình cũng không phải thập phần rõ ràng, không dám xác định, “Chờ thêm mấy ngày nữa ta sẽ thử lại, nếu xác định không vựng huyết nữa, vậy thì muội và đại nhân không cần làm phu thê chỉ trên danh nghĩa.”
Sở Dao nghe ca ca nhắc tới Khấu Lẫm, vốn dĩ thần thái sáng láng chỉ trong chớp mắt biến mất không còn bóng dáng.
Sở Tiêu hơi ngẩn ra: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
“Đại nhân đi đâu rồi?”
“Chắc là đi dạo quanh đảo để phân tích thêm về Kim gia, lại xác định xem ông ấy có phải thành viên của Thiên Ảnh hay không.”
“Đại nhân suy nghĩ chính sự, muội bực bội cái gì?”
"Đâu phải muội bực cái này, ca không biết chứ, y...” Sở Dao vừa nhắc tới liền tức đến mức ngực đau. Đêm đó nàng trợn mắt thức suốt, càng nghĩ càng tức tối, bực mình quá bèn trực tiếp dùng chân không đau đạp Khấu Lẫm đang ngủ say xuống giường. Đã mấy ngày qua, cho dù chàng ta nhận lỗi thế nào thì nàng cũng không thèm phản ứng một câu, “Khi Ngu Tổng binh nói chúng ta là nhi nữ của Kim gia, tim muội như bị dao cắt, thế mà y lại vụиɠ ŧяộʍ cười đấy ca biết không? Lúc ấy muội thật sự nhịn không được suy nghĩ, đến tột cùng muội đã gả cho một gã cà chớn tới mức nào?”
Sở Tiêu không biết nên khóc hay cười, lúc trước Sở Dao lo lắng sốt ruột thảo luận với hắn vấn đề “Cha ruột”, hắn nửa điểm cũng không lo lắng, hoàn toàn tin tưởng hành vi của mẫu thân, chỉ cho rằng suy nghĩ của Sở Dao quá nghiêm trọng, tưởng tượng quá nhiều: “A Dao, muội cũng thật hay quá nhỉ! Chuyện nên để ý thì muội không để ý, còn vấn đề nhỏ xíu như vậy thì muội lại tức giận với y làm gì?”
Sở Dao trừng mắt lườm ca ca một cái: “Đây là việc nhỏ à?”
Sở Tiêu vỗ vỗ lưng nàng trấn an: “Muội quá khẩn trương rồi, vốn dĩ ý của y căn bản không phải ngại cha nghèo nên muốn đổi một nhạc phụ có tiền hơn. Y ở trong triều đấu với cha suốt mười năm, chỉ tồn tâm tư muốn nhìn cha bị chê cười mà thôi, cũng giống như cha cả ngày ước gì nhìn thấy y bị chế giễu.”
Sở Dao nhéo nhéo tay, ngữ khí lạnh căm căm: “Đó là cha của chúng ta, là nhạc phụ của y, thế mà y có ý định chế giễu?”
Sở Tiêu khuyên nàng đừng để ý nữa: “Ngoại trừ y rời khỏi quan trường, nếu không y sẽ không bao giờ coi chính mình là tế tử của cha, tựa như ta chưa hề coi y là muội phu mà đối đãi. A Dao, từ lúc bắt đầu khi muội và y quyết định ở bên nhau, cảm giác của ta liền rất quái dị, bởi vì trong quan niệm của ta, y và cha là người cùng một thế hệ, là trưởng bối của chúng ta.”
Sở Dao lạnh mặt: “Chỉ lớn hơn chúng ta bảy tám tuổi mà thôi, sao tính là trưởng bối gì chứ?”
Sở Tiêu buồn cười: “Lúc trước cả ngày khen y chính là muội, hiện giờ mắng nhiếc y cũng là muội. Ta và cha còn tiểu cữu cữu nữa, đã sớm nhìn ra y không phải là người dễ sống chung, chỉ có muội coi y trở thành trân bảo mà thôi.”
Sở Dao tức anh ách: “Đó là trước kia chưa từng phát hiện y lại cà chớn đến mức như vậy đấy thôi!”
Đăng tại truyenhdt.com do bà còm biên tập
Khấu Lẫm từ trong đảo trở về, mới vừa đi đến ngoài cửa liền nghe được hai chữ "Cà chớn" của Sở Dao.
Không cần đoán, khẳng định đang nói hắn.
Khấu Lẫm xác thật sùng bái lối kinh doanh của Kim Trấm, nhưng hắn nghiêm túc ngẫm nghĩ, đúng như lời Sở Tiêu nói, hắn cũng không phải loại người "ngại bần ái phú" muốn đổi nhạc phụ.
Hắn chính là không chê bất kỳ chuyện gì nháo lớn để xem náo nhiệt, đặc biệt là chuyện náo nhiệt của Sở Hồ li.
Trải qua Sở Dao đưa ra ví dụ, hắn đặt mình vào vị trí của lão Hồ li, trải qua nghiêm túc tự mình phản tỉnh, hắn đã nhận thức thật sâu vụ chê cười gì đều có thể xem, chỉ độc nhất chiếc nón xanh này không thể xem được.
Bị đá xuống giường xong, hắn như tôn tử sám hối nửa đêm còn lại, khổ nỗi Sở Dao không chút nào dao động.
Khấu Lẫm đã ý thức được vị thê tử trước kia luôn ngoan ngoãn nghe lời thì nay càng ngày càng hếch mũi lên mặt, ẩn ẩn có xu thế bò lêи đỉиɦ đầu hắn rồi.
Mà hắn thì lại chột dạ đến mức ngay cả giường cũng không dám bò lên, liên tiếp mấy ngày ngủ ở trường kỷ.
Khấu Lẫm hậm hực xoay người, quyết định không đi vào để ăn mắng.
Lúc chạng vạng, hắn chuẩn bị xuống núi đi bến tàu đi dạo, lại thấy Kim Trấm xách theo l*иg chim tản bộ dọc theo con đường sỏi.
Mấy ngày qua Khấu Lẫm cũng thường xuyên thấy ông ta, cảm giác khi bình thường không có việc gì, cuộc sống của Kim Trấm cũng tựa như những lão thái gia trong kinh thành, an nhàn thanh thản. Sản nghiệp to như vậy hơn phân nửa ném cho Tào Sơn và Đoạn Xung xử lý.
Khấu Lẫm đón đường: “Kim lão bản.”
Kim Trấm quay đầu nhìn hắn: “Khấu đại nhân lại muốn xuống núi?”
Khấu Lẫm cười: “Bản quan ra tìm Kim lão bản, có một chuyện muốn nhờ.”
Kim Trấm nâng cao l*иg chim một chút, nhìn ngắm con anh vũ bên trong: “Sao nào?”
“Thần y kia trong một chốc cũng chưa tìm được ngay, coi bộ chúng ta còn phải ở trên đảo quấy rầy ngài một thời gian, cho nên bản quan muốn mang một vài tùy tùng theo bản quan tới Phúc Kiến lên đảo.” Bên người Khấu Lẫm không có một ai cảm thấy có chút không quen, hơn nữa chủ yếu chính là nhằm vào Liễu Ngôn Bạch.
Hắn muốn mượn Ma Phong Đảo để quan sát tầm mắt của Liễu Ngôn Bạch, đương nhiên, đây chính vì Khấu Lẫm đã hoàn toàn bài trừ Kim Trấm có khả năng là người của Thiên Ảnh.
Kim Trấm đáp ứng thực sảng khoái: “Không thành vấn đề, Khấu đại nhân muốn mời ai cứ nói cho Đoạn Xung là được.”
Khấu Lẫm đang muốn nói lời cảm tạ, Kim Trấm lại bổ sung một câu: “Nhưng quy củ không thể bỏ qua.”
Khấu Lẫm nhớ tới quy củ khom người hành lễ với lá cờ, đáp ứng cũng thực sảng khoái: “Bọn họ không giống bản quan, tất cả đều là một đám nhu nhược, sẽ không làm sai quy củ của Kim lão bản.”
Kim Trấm thay đổi bàn tay cầm l*иg chim, tay phải xòe ra tay đưa về phía Khấu Lẫm: “Không phải, ý ta nói chính là phí lên đảo, một ngàn lượng vàng một người.”
Một ngàn lượng vàng? Một người??
Khấu Lẫm nhìn bàn tay Kim Trấm đang xòe ra duỗi về phía mình, khóe miệng nhịn không được run rẩy: “Kim lão bản, trải qua sự quan sát của bản quan, phí lên đảo tuy có khác nhau tùy theo thân phận, nhưng cho dù là cự phú vùng Chiết Giang Phúc Kiến, dìu già dắt trẻ cũng chỉ tốn năm trăm lượng bạc.”
Kim Trấm sảng khoái gật đầu: “Không sai.”
Khấu Lẫm nheo mắt lại: “Vậy tức là ngài đang lừa bịp tống tiền bản quan?”
Kim Trấm cho hắn biểu tình "Ngươi thật thông minh đấy": “Ngôi đảo khiêm tốn của ta chưa bao giờ được đón tiếp đại quan giống như Khấu Chỉ Huy Sứ, dĩ nhiên phải thu nhiều hơn một chút, như vậy mới có thể hiển lộ đại nhân không giống người thường.”
Khấu Lẫm khó có thể tin được thế nhưng có một ngày chính mình cũng bị tống tiền, mà tiền này hắn không có khả năng giành lại: “Kim lão bản, làm buôn bán quan trọng nhất chữ tín, ngài cố tình nâng giá lên như vậy, truyền ra rất bất lợi cho danh dự của ngài.”
“Khấu Chỉ Huy Sứ nói vậy sai rồi, ta đâu phải là người cố tình nâng giá lên?” Kim Trấm nhướng mày, tỏ vẻ chính mình oan uổng, “Ta rõ ràng là đang định ra mức giá.”
Khấu Lẫm trừng mắt nhìn, cái đồ vô liêm sỉ này!
Không đợi hắn lên tiếng, Kim Trấm lại nói: “Ta là người làm ăn chân chính, mọi việc lấy lợi đi đầu. Vốn ngươi lên đảo cũng phải thu phí, nhưng bởi vì A Dao nên ta miễn cưỡng tính ngươi thành phân nửa người một nhà. Bằng không ngươi ở trên đảo ăn, mặc, ở, đi lại đều phải trả phí.”
Khấu Lẫm cố gắng cãi lý: “Dao Dao là bị chộp tới, bản quan là được mời đến, vốn không phải nên được Kim lão bản phụ trách đón tiếp hay sao?”
Kim Trấm sợ hãi nói: “Thật là không thể trêu vào, hiện tại ta xin mời ngươi rời đảo.” Lại bổ sung, “Khi nào người của ta tìm được Đinh thần y thì sẽ mời ngươi trở lại. A Dao không thể đi, chỉ ngươi đi thôi.”
Khấu Lẫm chán nản, cha nội này có bản lĩnh lừa bịp tống tiền thật đúng là không hề thua hắn một chút nào!
Kim Trấm vung vẩy cánh tay, tỏ vẻ chính mình chìa ra lâu quá nên có chút mỏi: “Vẫn muốn mời vài người lên đảo hay không?”
Người ở dưới mái hiên, Khấu Lẫm biết mình không thể không xì tiền, bàn tay tiến vào túi trong tay áo, mặt mày luyến tiếc.
Kim Trấm hướng về phía con anh vũ trong l*иg"xuỵt xuỵt" vài tiếng, tà tà liếc Khấu Lẫm một cái: “Thật ra cũng có con đường không cần tiêu tiền.”
Khấu Lẫm vội vàng hỏi: “Con đường nào?”
Kim Trấm cười: “Nếu là A Dao mời ai đó lên đảo, vậy chính là khách nhân của ta, dĩ nhiên không cần thu phí.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bí Ẩn Đôi Long Phượng
- Chương 162: Nhẫn Nại (2)