Chương 156: Thế giới

Khấu Lẫm vừa nói chuyện vừa phòng bị Ngu Khang An ra tay gϊếŧ hắn diệt khẩu, bỗng dưng phát hiện sương mù dày đặc phủ kín khu rừng càng ngày càng loãng.

Ngu Khang An dĩ nhiên cũng phát hiện, cũng đang tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.

Đột nhiên sương mù tan đi, phía trước xuất hiện một tòa tường thành cao ngất cứ như "Thận lâu hải thị".

(Thận lâu hải thị: "thận" là con sò, "lâu" là lầu các, "hải thị" là phố trên biển. Đây muốn nói lên hiện tượng ảo ảnh do ánh sáng rọi vào mặt biển rồi phản chiếu lên không trung tạo thành những hình ảnh cung điện lầu đài lung linh. Người xưa cho rằng hiện tượng này là do con sò thần khổng lồ phun khí tạo thành nên gọi là "Thận lâu hải thị")4

Trên thành lâu mấy trăm người cầm súng kíp nhắm thẳng vào bọn họ.

“Kim Trấm!” Ngu Khang An liếc mắt một cái là thấy được Kim Trấm ăn mặc hoa hòe loè loẹt nổi bật trong đám người.

Khấu Lẫm cũng thấy được ông ra, vậy mà Sở Dao nói ông ta nho nhã? Hừ, treo khắp người đầy những đá quý, nhìn thế nào cũng giống như một tên nhà giàu mới nổi thích khoe của.

Kim Trấm từ trên cao nhìn xuống về phía Ngu Khang An: “Ngươi cho rằng lão tử không biết ngươi lẻn vào? Lão tử chỉ lười phản ứng ngươi mà thôi, lăn trở về đất liền của ngươi đi!”

Ngu Khang An cả giận mắng: “Vì sao ngươi phải cất giấu hắn, vì sao không nói cho ta biết hắn còn sống?!” Người quá nhiều, Ngu Khang An không dám đề danh nói họ, “Ngươi, ngươi còn bồi dưỡng hắn thành... Ta cứ tưởng mấy năm gần đây ngươi mới bắt đầu bị tiền tài che mờ lương tâm, không ngờ từ trước ngươi đã là một tên tiểu nhân đê tiện!”

Kim Trấm cười khẩy một tiếng, nhìn về phía Khấu Lẫm: “Đi lên!”

Ngu Khang An giận dữ chỉ vào Kim Trấm, bộ dáng không đội trời chung: “Ta tự hỏi trước nay đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi phải hại Ngu gia như vậy?”

Kim Trấm vẫn chỉ lo nói chuyện với Khấu Lẫm: “Ngươi còn đứng đó xem náo nhiệt hay sao?”

Khấu Lẫm cười: “Náo nhiệt này thú vị lắm, bản quan rất có hứng thú.”

Kim Trấm cười ha hả: “Nữ nhân của ngươi đã sắp mất mạng, ngươi còn rảnh xem náo nhiệt của người khác?”

Khấu Lẫm nghe xong ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì nụ cười trên mặt dần dần biến mất, bộ điệu âm trầm làm cho người ta sợ hãi không thua Ngu Khang An, lập tức tung người bay về phía thành lâu.

Ngu Khang An muốn đuổi theo nhưng lại bị hỏa khí trên thành lâu bức lui trở về.

“Kim Trấm, ngươi đứng lại đó cho ta!”

“Kim Trấm!”

Kim Trấm không thèm để ý tới ông ta, ra lệnh: “Khai trận! Nếu hắn xông vào, tất cả các ngươi đều đem đầu tới gặp ta!”

“Rõ, Kim gia!”

Khấu Lẫm lên thành xong dừng ở trước mặt Kim Trấm chất vấn: “Ngươi đã làm gì phu nhân của bản quan?”

Kim Trấm ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy: “Nàng không có việc gì, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, có biết về những nội tình mà A Dao cũng chưa biết hay không?”

“Cái gì nội tình?”

“Về chứng vựng huyết của Sở Tiêu.” Kim Trấm giải thích, “A Dao nói là bởi vì trong lòng sợ hãi, nhưng ta nỗ lực hướng tới phương diện này để khắc phục, hiệu quả không tốt...”

Khấu Lẫm nghe Kim Trấm giải thích xong, biết được vấn đề của Sở Dao không quá nghiêm trọng, nhẹ nhàng thở ra: “Hẳn là có quan hệ đến sự lựa chọn của nhạc phụ năm đó, Sở Tiêu vẫn luôn cảm thấy chính mình thua thiệt Dao Dao...”

Nghe Khấu Lẫm thuật lại sự phản loạn của Sở Tiêu, Kim Trấm sửng sốt.

Khấu Lẫm nhìn chăm chú cố xem ông ta phản ứng như thế nào, thật sự không phân cao thấp với lão Hồ li, không hề hiện ra sắc mặt.

Một lát sau, Kim Trấm thở dài: “Xem ra A Tiêu cũng không phải càng ngày càng yếu đuối, hắn là vì yêu thương A Dao, kết hợp với lòng áy náy nên vẫn luôn thoái nhượng, mới khiến ý thức của A Dao càng ngày càng cường thế, có thể dễ như trở bàn tay thông qua cảm ứng song sinh mà ảnh hưởng hắn, áp chế hắn.”

Khấu Lẫm suy tư: “Vậy vấn đề là ở trên người Dao Dao?”

“Vẫn là vấn đề của chính bản thân A Tiêu.” Kim Trấm trầm ngâm nói, “Ta đã quên hỏi A Dao, A Tiêu chưa từng đính hôn nhưng có người trong lòng rồi chứ?”

“Chắc là không,” Khấu Lẫm cũng không phải rất rõ ràng, “Tuy nhiên thật ra có một nữ nhân rất thân thiết với hắn, cảm tình không bình thường.”

Kim Trấm lập tức nói ra: “Đại nữ nhi của Ngu Khang An, Ngu Thanh?”

Khấu Lẫm đoán rằng Kim Trấm đã biết Ngu Thanh là nữ giả nam, khi Kim Trấm tuyệt giao với Ngu Khang An thì Ngu Thanh đã được vài tuổi: “Phải, Sở Tiêu là người trong lòng của Ngu Thanh, tuy nhiên tên Sở Tiêu lỗ mãng kia có thích Ngu Thanh hay không thì bản quan không rõ ràng lắm.”

Nghe được nhận xét “tên lỗ mãng” của Khấu Lẫm, nghĩ lại lúc nãy hắn đá Sở Tiêu xuống nước, Kim Trấm hơi rũ mắt, vẫy tay kêu tới một hộ vệ: “Xung nhi đã trở lại chưa?”

Hộ vệ kia khó xử nói: “Kim gia, Oa tặc thì bắt rất dễ dàng, nhưng Oa tặc không cạo đầu rất hiếm, Xung gia lùng tìm không quá dễ dàng.”

Kim Trấm gật gật đầu, xoay lưng về phía Khấu Lẫm ghé tai phân phó: “Phóng tin ưng cho hắn, trước tiên không vội bắt Oa tặc, đi bắt Ngu Thanh về đây.”

“Vâng!” Hộ vệ tuân lệnh rời đi.

Kim Trấm liếc Khấu Lẫm một cái: “Khấu Chỉ Huy Sứ, mời theo ta lên núi.”

“Mời.” Khấu Lẫm thẳng sống lưng đi theo, hắn chính là hai lần đều nhất định không khom lưng với lá cờ nhũ vàng, tự tin mình thật sự cường ngạch.+

Hai người từ cửa Bắc đi về hướng chân núi, nơi đó có một đài cao xây bằng ngọc thạch, xung quanh là bánh răng cưa và xích sắt.

Đầu xích sắt treo một quả cầu sắt rỗng ruột như thùng xe ngựa, màu sắc tươi sáng, chạm trổ toàn bằng đá quý, mỗi viên đều là giá trị liên thành.