Chương 13: Cáo trạng

Edited by Bà Còm in truyenhdt.com

Sở Dao ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là nhà ăn của nha môn. Mùi đồ ăn từ bên trong bay ra, cái bụng không biết xấu hổ kêu rồn rột vài tiếng, nàng mới nhớ ra cả ngày hôm nay mình chưa ăn gì. Sở Dao ngượng ngùng đi theo Khấu Lẫm bước vào, trong nhà ăn ngồi đầy Cẩm Y Vệ, nhìn thấy Chỉ Huy Sứ đều đồng loạt đứng dậy.

Khấu Lẫm ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, chỉ vào vị trí còn trống phía trước cho "Sở Tiêu".

"Sở Tiêu" cúi đầu đi qua, phát hiện mọi người nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ quái dị, nếu vậy thường ngày chắc ca ca không ăn cơm ở đây. Tối nay Khấu Lẫm đích thân mang nàng tới không biết vì mục đích gì? Là thừa nhận thân phận của ca ca ở Cẩm Y Vệ hay sao?

Sở Dao nhìn quanh bốn phía, thấy chúng Cẩm Y Vệ đều cầm đũa, nàng cũng cầm đũa lên. Bụng lại kêu lên vài tiếng, nàng đang chuẩn bị gắp đồ ăn thì bỗng nhiên có người hô to một tiếng: “Là ai cho chúng ta một chỗ an cư lạc nghiệp?”

Bị bất ngờ giật nẩy mình, tay Sở Dao run run.

Chúng Cẩm Y Vệ đồng thanh rống lên: “Là Khấu đại nhân!”

Sở Dao liếc mắt nhìn Khấu Lẫm vẫn rất bình tĩnh thản nhiên, tay nàng giơ đôi đũa dừng lại ở khoảng không, chớp chớp mắt, đây là tiết mục hợp xướng gì thế?

Ai ngờ thế mà vẫn còn chưa xong, lại nghe một tiếng hô: “Là ai cho chúng ta món ngon mỹ vị?”

Chúng Cẩm Y Vệ: “Là Khấu đại nhân!”

Sở Dao cúi đầu nhìn trên bàn, một mâm toàn là rau xanh đậu hủ, ngay cả một chút thịt thà cũng không thấy, đây có thể xưng được với món ngon mỹ vị?

Trước khi dùng cơm màn hô khẩu hiệu vẫn còn tiếp tục.

“Là ai cho chúng ta tiền đồ tươi sáng?”

“Là Khấu đại nhân!”

“Là ai khiến Cẩm Y Vệ ở Đại Lương được kính trọng ba phần?

“Là Khấu đại nhân!”

“Nội quy của Cẩm Y Vệ điều thứ nhất là gì?”

“Làm người không thể vong ơn, phải thề sống chết đi theo Khấu đại nhân!”

“Nội quy của Cẩm Y Vệ điều thứ hai là gì?”

“Khấu đại nhân...”

"..."

"..."

Sau một một phen hỏi đáp xong, đầu óc Sở Dao ong ong bởi ba chữ “Khấu đại nhân”, cánh tay giơ đũa lên đã tê cứng ngắc, trơ mắt nhìn làn khói bốc lên từ các món ăn chậm rãi biến mất.

Cuối cùng nàng đã hiểu ra, trong vô số tội danh Ngự sử cáo buộc Khấu Lẫm, có một tội “Trước khi dùng cơm hỏi mười tám câu, tự động sửa lại nội quy của Cẩm Y Vệ, coi thường Thánh ân chỉ lo ca tụng công đức bản thân tồn tâm mưu phản” là có ý nghĩa gì. Chẳng qua buộc tội cũng là uổng phí, Thánh Thượng căn bản không thèm để ý. Đại khái ở trong nhận thức của Thánh thượng, không có kẻ nào muốn tạo phản mà lại xuẩn ngốc reo hò om sòm như vậy.

“Ăn đi.”

“Tạ Khấu đại nhân!”

Rốt cuộc có thể động đũa, Sở Dao gắp lên một miếng đậu hủ đã nguội lạnh, vẫn còn canh cánh trong lòng vì câu “món ngon mỹ vị” kia. Bất quá nhìn về phía bàn của Khấu Lẫm, trên mâm vàng quả thật đựng đầy tràn mỹ thực trân quý.

Tầm mắt lại đảo qua, nàng kinh ngạc phát hiện mỗi một bàn đồ ăn đều không giống nhau. Bàn của nàng thì chỉ toàn rau xanh đậu hủ, nếu so sánh với hai mươi mấy bàn khác xem như cực kém nhưng lại không phải là kém nhất -- -- có một bàn chỉ bày một thùng cơm, ngay cả một chút đồ ăn đều không có.

Sở Dao vốn cho rằng đồ ăn khác nhau là tùy theo quan chức cao thấp, nhưng vừa thấy bốn người ngồi cùng bàn với mình, có Phó Bách hộ mà cũng có Thiên hộ, đều ăn rau xanh đậu hủ. Mà bàn kế bên ngồi sáu giáo úy lại có gà có vịt.

Đang thầm nghi hoặc khó hiểu thì vị Thiên hộ ngồi cùng bàn với Sở Dao nuốt không trôi than: “Ai da, tháng trước trong nhà ta có việc, đã xin hơn mười ngày nghỉ.” Ba người còn lại cũng thở dài, một đám mặt ủ mày chau.

Từ cuộc đối thoại của bọn họ, Sở Dao ít nhiều gì cũng đoán ra một chút -- bổng lộc của mọi người là phát dựa theo quan chức, nhưng thức ăn thì không phải. Tháng trước ngươi vì nha môn bỏ ra công sức nhiều hay ít sẽ trực tiếp quyết định tháng sau ngươi ở trong nha môn ăn món gì. Căn bản chẳng cần biết xuất thân hay quan chức của ngươi.

Sở Dao được bổ sung kiến thức đầy đầu, khó trách việc quản lý nội bộ của Cẩm Y Vệ chịu đủ mọi sự lên án của Ngự sử và Lễ Bộ, chỉ trích Khấu Lẫm không có quy củ chỉ biết làm loạn. Sở Dao vừa nghĩ vừa yên lặng ăn cơm.

Vị trí trống bên cạnh nàng đột nhiên điền vào một người, là Đoạn Tiểu Giang: “Ai nha, mới vừa đi một chuyến chiếu ngục, đã tới chậm.”

Sở Dao hơi giật mình: “Đoạn đại nhân vì sao lại ngồi bàn này?”

Thân là trợ thủ đắc lực của Khấu Lẫm, Đoạn Tiểu Giang chắc chắn phải cống hiến cho nha môn nhiều nhất mới đúng.

“Trước nay ta đều ăn những thứ này.” Đoạn Tiểu Giang co hai chân lên ngồi chồm hỗm trên ghế, thuận tay cầm một màn thầu trơn, giọng điệu cực kỳ ủy khuất, “Sợ ảnh hưởng thi triển khinh công, đại nhân chỉ cho ta ăn như vậy.”

Sở Dao cái hiểu cái không, buông đôi đũa chắp tay: “Ân cứu mạng mới vừa rồi, ta chưa cảm tạ Đoạn đại nhân.”

Đoạn Tiểu Giang bỏ màn thầu vào miệng, hàm hồ nói: “Phụng mệnh hành sự mà thôi, Sở Bách hộ không cần để ở trong lòng. Nếu thật muốn cảm tạ thì hãy tạ Chỉ Huy Sứ đại nhân.”

Sở Dao nghiêng đầu, hướng về phía Khấu Lẫm nhìn thoáng qua, thấy hắn ngồi chống cằm khép lại hai mắt, cũng không có ý muốn động đũa. Hẳn là bệnh trạng chưa lành nên không có khẩu vị. Một khi đã như vậy mà vẫn cố ý mang nàng tới nhà ăn, chắc là có nguyên nhân. Trong lòng Sở Dao ẩn ẩn bất an, cúi đầu ăn cơm.

Chờ chúng Cẩm Y Vệ ăn xong sắp phải rời nhà ăn, Khấu Lẫm vẫn còn nhắm mắt giống như ngủ rồi. Đoạn Tiểu Giang giơ tay ra hiệu, chúng Cẩm Y Vệ không dám lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi tại vị trí chờ đợi.

Hơn nửa canh giờ qua đi.

Từ Công Danh vẫn luôn chưa từng xuất hiện trong nhà ăn bước nhanh vào, nhẹ giọng bẩm báo: “Đại nhân, Đại Lý Tự Khanh tới rồi.”

Khấu Lẫm nhanh chóng mở bừng mắt: “Đích thân tới?”

Từ Công Danh ôm quyền: “Đúng vậy, như ngài sở liệu, đích thân tới.”

Sở Dao nhăn mày lại, Đại Lý Tự Khanh Bùi Tụng Chi?

Khấu Lẫm nhìn không còn bịnh chút nào, cong lên khóe môi: “Mời.”

Từ Công Danh hỏi: “Mời đến nhà ăn?”

Khấu Lẫm trừng hắn một cái, hắn im tiếng lui ra.

Sau đó, Từ Công Danh dẫn Bùi Tụng Chi mặc một thân quan phục đi vào, phía sau còn theo một hàng quan sai của Đại Lý Tự. Chúng Cẩm Y Vệ mới vừa ăn no bèn cứ thế mà nhìn bọn hắn chằm chằm, Chỉ Huy Sứ chưa nói hành lễ nên mọi người ngồi bất động.

Bùi Tụng Chi tiến lên trước, thoáng chắp tay chào, khi nói chuyện khóe miệng mang theo nụ cười lạnh: “Khấu đại nhân, triệu tập đông đảo thủ hạ tại đây là muốn hướng bản quan thị uy?”

Hai người đều là chính tam phẩm, Khấu Lẫm ngồi vững vàng, cũng thoáng chắp tay chào, tươi cười hòa ái hơn nhiều so với Bùi Tụng Chi: “Đâu thể nào, đường đường là tôn nữ tế ruột thịt của Định Quốc Công, tế tử ruột thịt của Tống Đô đốc đại giá quang lâm, ta chỉ là một Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ nho nhỏ nên sợ muốn vỡ mật, dĩ nhiên phải tìm đám thủ hạ tới giúp ta làm dầy thêm lá gan.”

(Tôn nữ tế: cháu rể. Tế tử: con rể)

Bùi Tụng Chi sắc mặt tối sầm.

Khấu Lẫm cố tình bỏ qua một bên quan chức, chỉ xướng lên gia tộc của phu nhân hắn, rõ ràng ám chỉ hắn ăn cơm mềm.

(Ăn cơm mềm: dựa dẫm vào nhà vợ)

Sở Dao liếc mắt đánh giá vị Đại Lý Tự Khanh kia một chút, thật ra Bùi Tụng Chi cũng xuất thân quyền quý, chỉ là gia tộc của hắn đem so với gia tộc phu nhân Tống Yên Hàn thì thật sự hắn đã trèo cao.

Còn vì lý do gì mà hai người này đối chọi gay gắt, Sở Dao ít nhiều gì cũng từng nghe nói qua, rốt cuộc cũng có liên quan đến vị tiểu thư Quốc Công gia kia, hiện giờ là Bùi phu nhân. Bùi phu nhân và Bùi Tụng Chi là đính hôn từ khi còn là thai nhi, nhưng trước khi xuất giá không biết vì sao lại nhìn trúng Khấu Lẫm lúc ấy chỉ là Phó Thiên hộ của Cẩm Y Vệ, đã từng gây ra phong ba từ hôn.

Khấu Lẫm có lưỡng tình tương duyệt với nàng ta hay không Sở Dao không rõ ràng lắm, nhưng không bao lâu Khấu Lẫm vô quyền vô thế liền chịu tai ương lao ngục, trên lưng gánh một cọc kiện tụng gϊếŧ hại mệnh quan triều đình, bị Đại Lý Tự Thiếu Khanh Bùi Tụng Chi năm đó lạm dụng tư hình đánh cho nhận tội.

Sau khi bị phán xử trảm vào mùa thu, Khấu Lẫm tìm cách chạy thoát ra khỏi nhà giam Đại Lý Tự, vừa trốn tránh sự truy lùng dày đặc của quan phủ vừa sưu tầm chứng cứ, dựa vào võ công hơn người lẻn vào trong cung diện Thánh tẩy thoát oan họakhuất cho chính mình. Cũng coi như nhờ được phúc, một phen liều mạng của hắn thế nhưng được Thánh thượng thưởng thức, miễn đi tội vượt ngục thăng chức cho hắn thành thủ lĩnh Bắc Trấn Phủ Tư. Sau đó không đến hai năm hắn liền ngồi lên vị trí Chỉ Huy Sứ.

Ở trong đầu Sở Dao đang hồi ức lại những lời đồn này, chợt kinh ngạc khi thấy Bùi Tụng Chi bỗng nhiên xoay mặt nhìn về phía mình: “Nghe nói hôm nay có thích khách giả trang giáo úy của Ngũ Thành Binh Mã Tư có ý đồ ám sát công tử của Sở Thượng thư. Hiện giờ thích khách kia đã bị Khấu đại nhân bắt vào chiếu ngục?”

Khấu Lẫm lười biếng nói: “Đang thẩm tra.”

“Không cần thẩm.” Bùi Tụng Chi vẫn không thu hồi ánh mắt nhìn về phía "Sở Tiêu" nói tiếp: “Mới vừa rồi Vĩnh Bình Bá đã tới Đại Lý Tự nhận tội, thừa nhận thích khách là hắn phái đến.”

Sở Dao nao nao, nhìn về phía Khấu Lẫm, từ trên mặt hắn nhìn không ra một tia ngoài ý muốn nào. Sở Dao minh bạch -- Vĩnh Bình Bá biết rõ thủ đoạn của Cẩm Y Vệ, so với chờ ngày mai Cẩm Y Vệ tới cửa bắt người, không bằng đi trước một bước đến Đại Lý Tự thú tội.

Định Quốc Công không tham dự đảng phái, Bùi Tụng Chi lại có quan hệ cá nhân rất tốt với Đại công tử của Viên Thủ Phụ. Tuy không biết Vĩnh Bình Bá vì sao muốn gϊếŧ ca ca, nhưng Viên Thủ Phụ nhất định sẽ nắm lấy cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Bùi Tụng Chi lại nói: “Đồng thời phủ Vĩnh Bình Bá cho rằng, bốn năm trước Hình Bộ Thị Lang bị Lại Bộ Thượng Thư Sở Tu Ninh gây áp lực nên đã phán sai án tử, chính thức hướng Đại Lý Tự thỉnh cầu phúc thẩm, cũng cáo trạng Sở Tiêu thuê người mưu hại Vĩnh Bình Bá thế tử.”

Cho dù mới vừa rồi đã nghe Khấu Lẫm nhắc qua, "Sở Tiêu" vẫn cảm thấy khó có thể tin, chậm rãi mở to mắt nhìn trân trối.

Bùi Tụng Chi nói tiếp: “Cho nên mời Sở công tử theo chúng ta về Đại Lý Tự...”

“Bùi đại nhân.” Từ Công Danh chắp tay cười lạnh, “Người ngồi trước mặt ngài cũng không phải cái gì Sở công tử, mà là Bách hộ của Cẩm Y Vệ. Không có bằng chứng, chỉ dựa vào một câu cáo trạng của Vĩnh Bình Bá liền tới Cẩm Y Vệ chúng ta bắt người, ngài coi nha môn Cẩm Y Vệ chúng ta là nơi nào?”

Chúng Cẩm Y Vệ tuy không hé răng, nhưng trong ánh mắt lộ ra sát khí như mũi tên nhọn bắn về phía đám người Đại Lý Tự. Nhóm quan sai Đại Lý Tự sắc mặt bất biến, nhưng lòng bàn tay đều nắm chặt đến mướt mồ hôi.

Sở Dao lại một lần nữa nhìn về phía Khấu Lẫm, rốt cuộc minh bạch vì sao hắn mang "Sở Tiêu" đến nhà ăn, chính là muốn bảo hộ cho mình. Mục đích là gì? Vì muốn cho kẻ thù truyền kiếp Bùi Tụng Chi không thoải mái hay sao?

Đoạn Tiểu Giang ngồi bẻn cạnh nói thầm: “Sở Thượng thư sở dĩ đáp ứng đại nhân lấy ngươi làm mồi dụ đối phương cắn câu, đúng là bởi vì đại nhân đáp ứng tận lực bảo hộ ngươi trong lén lút. Đại nhân tin tưởng hung phạm có một thân phận khác... Ngoài ra, Sở Thượng thư còn nhờ ta nói với ngươi, việc này đã liên lụy đến ông ấy nên ngày mai chắc chắn có không ít sổ con buộc tội ông ta dung túng nhi tử hành hung, ông ấy không tiện ra mặt ngoài sáng vì ngươi trù tính, muốn ngươi tạm thời nghe theo đại nhân an bài.”

Sở Dao xoắn ngón tay, tâm loạn như ma.

Nghe Bùi Tụng Chi nhàn nhạt nói: “Bản quan đã dám đích thân tới nha môn Cẩm Y Vệ thỉnh người, đương nhiên là nắm trong tay đầy đủ chứng cứ từ Vĩnh Bình Bá...”

Khấu Lẫm đột nhiên nhướng mày cười: “Bùi đại nhân tính lừa gạt ai thế, nếu hắn có đầy đủ chứng cứ thì sẽ không cần phái tử sĩ hành hung. Hơn nữa sự tình quan trọng, án tử này nếu là phúc thẩm thì cũng phải có Tam ty hội thẩm. Bùi đại nhân cũng không tránh khỏi quá sốt ruột rồi?”

Bùi Tụng Chi cười khinh miệt, đang chuẩn bị lên tiếng thì bên ngoài lại có một Cẩm Y Vệ vội vàng đi vào: “Khởi bẩm đại nhân, Thần Cơ doanh Tạ Tướng quân tới đây.”

“Tiểu cữu cữu?” Sở Dao lập tức nhìn về phía cửa.