Chương 6: Khu nhà cũ trong trường

Câu cuối cùng của bà giám thị đã khiến cho ai nấy đều lo lắng phát run sợ vì biểu cảm của bà ta . Chỉ có tên Dĩnh Cửu Hàn là trông hắn còn phấn khởi hơn.

Cẩm Thiên An đến nói “ Anh cũng gan thật , dám hỏi manh mối , bộ anh nghĩ bà ta sẽ khai ra thật à ”.

Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy cậu cũng nhúng vai “ Ai biết , dù sau cũng là NPC mà , nếu ta hỏi chắc NPC sẽ cho ta thêm thông tin , tuy không nhiều nhưng đủ cho ta thoát khỏi đây là được ”.

Lạc Hoa đứng mà run rẩy như đứng chịu lạnh ngoài trời mưa vậy. Dĩnh Cửu Hàn thấy vậy hắn quay qua nói “ Cô nhát gan quá rồi đấy ”.

Lạc Hoa nghe vậy cô bắt đầu khóc “ Thì bà ta đáng sợ thiệt mà , dù sao tôi cũng là con gái , bỗng nhiên lạc vào đây không biết có thể sống được lâu không , ông anh đây kêu tôi phải bình tĩnh giống anh sao được”.

Lạc Hoa đứng khóc lóc , mọi người ai nấy đều nhìn Dĩnh Cửu Hàn bằng ánh mắt kì thị giống như những tên chuyên đi ăn hϊếp phụ nữ . Cẩm Thiên An thấy Lạc Hoa khóc rất nhiều vì sợ , nên cậu chạy đến ôm cô vào lòng “ Nín đi , đừng khóc nữa , hiện giờ mọi người ở đây ai cũng có suy nghĩ giống em như vậy nhưng đừng vì đều đó mà khiến em buồn lòng lo sợ như vậy . Vì đã có chị ở cạnh em đây rồi ! ”.

Dĩnh Cửu Hàn lúc này trông Cẩm Thiên An như đang tỏa sáng để sưởi ấm cho mọi người bình tĩnh vậy “ Em ấy đúng là khiến cho người khác bất ngờ này đến bất ngờ khác ” . Hắn nở nụ cười gian “ Khi thoát ra khỏi đây , phải mời em ấy tham gia vào tổ chức mới được ”.

Đến tối mọi người đều đi xuống dưới tầng để ăn nhưng không thấy bóng dáng của học sinh vì dù sao dưới tầng này cũng là căn tin trường . Khi họ xuống thì thấy trên bàn là những món thức ăn như bánh mì và trứng gà là những món giản dị . Còn thêm một món nữa là nồi canh thịt sườn sôi trông rất là thơm ngon. Mọi người ai nấy đều nhìn trên bàn dài có nồi thịt sườn đó , không ai chịu nổi liền chạy đến ăn . Chỉ có Dĩnh Cửu Hàn , Cẩm Thiên An và Lạc Hoa là ngồi ăn bánh mì và trứng .

Ai nấy cũng đều nhìn họ chằm chằm , Dĩnh Cửu Hàn nhận ra những ánh mắt đó , hắn quay qua nói “ Sao , bọn tôi ăn món này không được à ? ”.

Những người khác nghe vậy cũng không nói gì quay mặt hướng khác mà ăn tiếp.

Cẩm Thiên An nhìn những người khác ăn nồi canh thịt sườn cậu cảm thấy khó chịu kể cả Lạc Hoa cũng cảm thấy như vậy vì mỗi khi nhìn thấy thịt là họ lại nhớ lại cảnh tượng hồi chiều . Mà cũng đúng , nếu lúc chiều bọn người kia cũng nhìn thấy những cảnh tượng ngoài cửa sổ đó thì liệu họ còn dám ăn.

Cẩm Thiên An ngồi kế bên Dĩnh Cửu Hàn thấy hắn ăn trông rất ngon miệng “ Anh ăn khỏe dữ he , anh không cảm thấy khó chịu hay buồn nôn sao ”.

Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy trả lời “ Phải ăn thôi , ai biết được ngày mai mình có thể ăn được hay không? ”.

Lạc Hoa nghe vậy cô hoang mang nói “ Anh có cách nào nói chuyện mà khiến cho người ta lạc quan hơn được không? ”.

“ Không! ” Dĩnh Cửu Hàn trả lời dứt phát.

Lạc Hoa nghe vậy liền quay qua ôm nhõng nhẻo Cẩm Thiên An “ Chị ơi , hắn ta ăn hϊếp em ”.

Cẩm Thiên An tuy hiện giờ đang mặc đồ nữ nhưng thật chất cậu vẫn là đàn ông con trai , trước sự nhõng nhẽo của Lạc Hoa thì đương nhiên là cậu không mềm lòng mà xoa đầu Lạc Hoa “ Hahaha ”.

“ Chà! Các cô cậu ăn trông ngon nhỉ ”. Mọi người đang vui vẻ ăn uống vui vẻ thì có giọng trầm khàn phát ra từ đầu bàn nơi mà chiếc ghế còn trống.

Tất cả đều ngỡ ngàng khi quay lại nhìn , thì ra đó là bà giám thị của trường. Bà ta xuất hiện hồi nào không hay khiến cho mọi người hơi hoảng sợ , mắt cứ nhắm lại mà nhìn mọi người mà chỉ cười với khung miệng to .

Tên La Mã với thanh niên bên đầu bàn bên kia là người ngồi gần bà giám thị nhất . Cả hai đều nghiến răng mà nhìn bà ta kể cả mọi người cũng dừng ăn lại . Chỉ có tên Dĩnh Cửu Hàn vẫn đang ăn bánh mì.

“ Nè , ba người kia , tại sao không ăn canh sườn thịt mà lại ăn bánh mì bộ tôi làm canh không ngon sao ? ” Bà giám thị đang nói đến bọn Cẩm Thiên An.

Lạc Hoa ngồi im lặng nhìn hướng khác , Cẩm Thiên An ngồi ngẫm nghĩ không biết mình nên nói gì vì cậu vẫn còn nhớ lúc bà ta lôi xác của tên Sẹo Ân . Chỉ riêng tên Dĩnh Cửu Hàn đứng dậy hắn bước tới chỗ bà giám thị trên tay cầm bánh mì đang ăn dang dở , hắn phát tay lên bà giám thị xoay vòng vòng bánh mì khiến cho mọi người bất ngờ trước hành động của hắn . “ Tại sao bọn tôi phải ăn món canh đó ”.

Hắn quay qua cầm lên chén canh của tên La Mã đang ăn dang dở rồi từ từ đổ xuống đất trước mặt bà giám thị.

Cẩm Thiên An không ngờ hắn lại chơi lớn như vậy , dám đổ chén canh sườn đó ngay trước mặt bà giám thị. Cẩm Thiên An nhìn khuôn mặt của bà giám thị lúc này bà ta không còn cười nữa , khuôn mặt bắt đầu hơi nhăng lên , mắt vẫn không mở nhưng nhìn lông mày bà ta là biết bả đang rất là tức giận giống như sắp lộ bản tính thật sự vậy.

Lạc Hoa quay qua nói nhỏ với Cẩm Thiên An “ Lần này hắn ta chết chắc rồi ”.

Bà dám thị đứng dậy bỏ đi , tới cửa bả quay qua nói “ Nếu món đó không ngon , ngày mai tôi sẽ nấu món khác ”. Nói xong bà ta cũng biến mất phía sau cánh cửa.

Những người khác thấy bà giám thị đi rồi , bọn họ liền ăn hăng say nồi canh . Dĩnh Cửu Hàn cũng quay lại chỗ ngồi của mình.

“ Nè , anh làm vậy liệu có ổn không? ” Cẩm Thiên An quay qua hỏi Dĩnh Cửu Hàn.

Dĩnh Cửu Hàn không trả lời gì mà tiếp tục ăn bánh mì tiếp. “ Cái tên chết tiệt này ” Cẩm Thiên An cảm thấy hơi tức vì bị bơ , cậu quay qua nói chuyện với Lạc Hoa tiếp.



Khi ăn xong thì cũng đã hơn chín giờ tối , ai nấy cũng đều đi về phòng hết.

“ Nè chị An đâu rồi ”. Lạc Hoa đứng gần giường Dĩnh Cửu Hàn hỏi.

Dĩnh Cửu Hàn quay qua nói “ À , em ấy nói muốn đi vệ sinh , nên đã đi rồi ”.

Lạc Hoa nghe vậy cũng hơi lo lắng cho Cẩm Thiên An . Dĩnh Cửu Hàn thấy được khuôn mặt lo lắng của Lạc Hoa “ Nếu cô lo lắng có thể đi xem thử mà , dù sao hai người cũng là phụ nữ đi chung nó tiện còn anh đây là con trai không vô được phòng vệ sinh nữ ”.

“ Vậy sao tôi thấy được khuôn mặt tiếc nuối của anh vậy” Lạc Hoa thấy được khuôn mặt tiếc nuối của Dĩnh Cửu Hàn vì không được đi chung với Cẩm Thiên An chắc cô đoán được là người anh này đã bị đuổi về .

“ Hên quá tuy tóc giả dính lên da đầu nhưng thằng em nhỏ vẫn còn nguyên chưa mất , hên mình vẫn còn là con trai” Cẩm Thiên An đứng trước gương trong toilet kéo quần ra xem.

Cậu nhìn trong gương ngẫm nghĩ “ Không ngờ mới đây đã qua một ngày rồi , mọi thứ trong đây trả khác gì là một bộ kinh dị cả ”.

“ Rột roạt , rột roạt ”

“ Hở tiếng gì vậy? ”. Cẩm Thiên An nghe được tiếng động gì đó bên ngoài cửa sổ. Cậu đến gần cửa sổ ngó xem thì thấy bên ngoài là ngôi nhà rất cũ.

“ Rột roạt , rột roạt ”. Âm thanh phát ra từ ngôi nhà cũ ngày càng nhiều hơn , cậu ngó kĩ thì thấy có bóng dáng người “ Đêm hôm tâm tối lại có học sinh đứng ở đó làm gì vậy ”. Nói xong cậu định quay mặt đi thì “ Rột roạt , rột roạt ” âm thanh đó phát ra càng lớn hơn giống như húc dục cậu quay đầu lại vậy.

“ Là bà ta ” Cậu quay lại lần nữa thì thấy bóng dáng của người hồi nãy không phải là học sinh mà là bà giám thị.

“ Bà ta đang làm gì ở đó vậy ” cậu thấy bà giám thị đang đứng ở trước ngôi nhà cũ đang nhìn gì đó .

Bỗng bà ta quay đầu ngược lại cơ thể của mình một cách rất là đáng sợ , hướng đầu nhìn bên cửa sổ còn thân thể thì ở hướng khác , Cẩm Thiên An lập tức quay mặt lại sau tường “ Chết! không biết bà ta có thấy mình chưa”.

Cậu ngó lại nhìn thì vẫn thấy bà ta đang nhìn ngôi nhà cũ một cách bình thường đầu không còn quẹo ngược lại sau lưng nữa . Cậu cảm thấy nếu mình đứng đó là một tí sẽ có chuyện không lành nên cậu đã bỏ ra ngoài tìm bọn người kia.

Cậu chạy về phòng thật nhanh.

Khi mở cửa phòng mình ra thì thấy Lạc Hoa và Dĩnh Cửu Hàn đang cãi nhau. Hai người kia thấy Cẩm Thiên An đang đứng ở trước cửa thở dốc giống như đã thấy gì đó. Cẩm Thiên An đến giường của mình ngồi xuông “ Chị sao vậy ” Lạc Hoa đến bên giường hỏi.

“ Em thấy gì mà chạy dữ vậy ” Dĩnh Cửu Hàn cũng đến hỏi.

Cẩm Thiên An ngồi bình tĩnh lại , cậu giải thích hết cho Dĩnh Cửu Hàn và Lạc Hoa nghe những gì cậu đã nhìn thấy ở ngôi nhà cũ.

“ Bà….ta….quẹo ngược đầu lại ?..…. Bà ta đúng là quỷ mà” Lạc Hoa nghe xong cũng sởn da gà.

Dĩnh Cửu Hàn nghe xong cũng không nói gì mà lên trên tầng giường của mình.

Lạc Hoa thấy vậy cũng nói “ Anh không nói gì nữa sau ”.

“ Để mai rồi tính ” Nói xong Dĩnh Cửu Hàn cũng nằm xuống mà quay lưng đi đưa mặt vô tường.

“ Anh! ” Lạc Hoa thấy biểu hiện của Dĩnh Cửu Hàn lúc nào cũng bình tĩnh khiến cho cô khó chịu.

Cẩm Thiên An thấy vậy liền khuyên Lạc Hoa nên bình tĩnh lại “ Giờ không còn sớm nữa em mau đi ngủ để mai chúng ta còn đi tìm manh mối nữa ”.

“ Dạ ” Lạc Hoa nghe lời Cẩm Thiên An mà quay về giường của mình , nằm xuống nhắm mắt lại.

Cẩm Thiên An cũng vừa nằm xuống rồi nhắm mắt lại tầm mấy giây rồi cũng ngủ đi , chắc cậu đã chảy qua những điều mà đó giờ cậu không tưởng tượng nổi.

Sáng hôm sau , mọi người đều xuống lầu thì thấy có rất nhiều học sinh ngồi ăn , mà dù sao nơi họ ở là căn tin nên có học sinh nhiều ở trước mặt họ cũng đúng.

Bọn Cẩm Thiên An tiếp tục mua phần bánh mì ăn , còn những người ở nhóm khác thì ăn những món liên quan đến thịt.



“ Má ơi , nhìn những món liên quan đến thịt thì em lại nhớ chuyện hôm qua ”. Lạc Hoa nhìn những món thức ăn của nhóm khác.

Cẩm Thiên An nghe vậy liền quay qua cười “ Bởi vậy chúng ta mới ăn bánh mì nè ”.

Cẩm Thiên An quay qua nhìn Dĩnh Cửu Hàn “ Tên này tối hôm qua nghe mình kể xong thì im lại ít nói đi , đúng là khiến người khác ngứa mắt mà ”. Cậu tức quá quay qua đạp lên chân Dĩnh Cửu Hàn một phát.

Sau cú đạp đó Dĩnh Cửu Hàn la lên nhìn Cẩm Thiên

An “ Xin lỗi ”.

Dĩnh Cửu Hàn nhìn cách biểu hiện của Cẩm Thiên An ngẫm nghĩ “ Giống như em ấy cố tình thì phải ”.

Qua mấy phút sau bọn họ ăn xong đều chia ra hỏi từng học sinh mỗi bàn.

Khi hỏi thì không ai nói gì giống như đang sợ gì đó , mặt của bọn học sinh NPC này trả có chúc gì gọi là yêu đời cả.

“ Giờ tính sau, em đã hỏi hết mấy bàn kia rồi mà trả ai trả lời gì , bọn nó cứ im im như sợ gì ấy ” Lạc Hoa nói.

Dĩnh Cửu Hàn quay qua quay lại thì thấy vẫn còn một bàn có hai học sinh tóc hồng và tóc vàng đang ngồi ở đó là chưa hỏi . Bọn họ quyết định đến hỏi hai đứa học sinh đó.

“ Nè nè bọn em cho chị hỏi này nhe ” Lạc Hoa dùm mặt thân thiện hỏi hai đứa học sinh.

Hai đứa học sinh nhìn Lạc Hoa rồi quay mặt đi không trả lời. Lạc Hoa cảm thấy mình trả là gì với bọn này cô cảm thấy tức tối nên đã lộ bộ mặt thật của mình “ Này! Chị đang hỏi mấy đứa đấy còn không trả lời ”.

“ Mấy đứa cho tụi anh hỏi này được không? ” Dĩnh Cửu Hàn cũng hỏi tụi nhóc đó nhưng không khả quan mấy.

Dĩnh Cửu Hàn bắt đầu cảm thấy muốn lôi bọn NPC học sinh này đem ra nghiền nát bọn chúng cho biết thế nào là đau khổ . Kể cả Lạc Hoa cũng có ý chung với Dĩnh Cửu Hàn.

Cẩm Thiên An thấy lần đầu bọn họ có chung một ý nhưng hình như có hơi ác “ Nè nè mọi người nên bình tĩnh lại tí đi , dù sao bọn nó cũng là học sinh mà ”.

Hai đứa học sinh kia cảm thấy khó chịu vì bọn kia cứ làm ồn , liền quay qua định chửi thì….

“ Ôi thiên thần kìa ” “ Tôi sống hơn mười mấy năm trong địa ngục giờ mới cảm giác đâu là thiên đường rồi ”. Cả hai NPC học sinh nhìn Cẩm Thiên An giống như thời gian chạy chậm lại vậy , dịu dàng tỏa sáng , xinh đẹp hơn mỗi khi cười “ Chị ơi! Chị muốn hỏi gì vậy ạ ” Cả hai nhìn Cẩm Thiên An bằng ánh mắt yêu mến.

“ Hở chị ư ” Cẩm Thiên An bất ngờ vì mình được ưu ái hơn hai người kia.

“ Tại sao chứ , tôi cũng xinh mà ” Lạc Hoa thấy vậy cũng ganh tị.

Dĩnh Cửu Hàn đến chỗ bàn khác ngồi xuống đợi

nói “ Đúng là em xinh thật , nhưng hãy nhìn em ấy đi , lúc nào cũng tỏa sáng đem lại sự ấm áp cho người khác kể cả những nhân vật NPC trong đây nữa nói chung là rất dễ thương”.

Dĩnh Cửu Hàn nhìn chằm chằm Cẩm Thiên An “ Để em ấy tìm manh mối đi ”. Lạc Hoa nghe vậy cũng đồng ý mà ngồi xuống nhìn người chị của mình tìm manh mối.

Qua năm phút sau , Cẩm Thiên An quay lại. Hai thằng nhóc học sinh kia đều vẫy tay tạm biệt rất nồng nhiệt.

“ Sao rồi chị ” Lạc Hoa hỏi.

Cẩm Thiên An ngồi xuống nói “ Chị đã hỏi hai đứa đó rồi , tụi nó nói thật sự là ban đêm có một mô hình cơ thể người vòng quanh ở gần phòng học thí nghiệm mà trường này có tận ba phòng lận ”.

“ Má ơi nghe ghê quá , nghe xong em trả muốn ra ngoài chút nào ” Lạc Hoa cảm thấy hơi sợ.

Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy cũng nói “ Ai biểu ra chi ” Nói xong Lạc Hoa quay qua liếc Dĩnh Cửu Hàn. Dĩnh Cửu Hàn không nói gì mà cũng dùm ánh mắt đáng sợ nhìn Lạc Hoa.

Cẩm Thiên An thấy vậy cũng cười rồi nói tiếp “ Còn một chuyện quan trọng nữa ”.

“ Còn một chuyện quan trọng nữa ư? ” Lạc Hoa hỏi.