Lạc Hoa nghe Cẩm Thiên An nói vậy cô quay qua hỏi: “ Chị biết đây là bí ẩn gì rồi à ”.
Dĩnh Cửu Hàn nhếch môi cười nói “Anh cũng đã biết đây là bí ẩn gì, không biết liệu chúng ta có đang nghĩ chung một suy nghĩ”.
“ Giề! Mới đây hai người đã biết bí ẩn gì rồi ” Lạc Hoa bất lực trước hai con người này, bọn họ quá thông minh nhiều khi IQ còn hơn cô.
Dĩnh Cửu Hàn ngồi trên giường tréo chân lại, đây quả thật là động tác khiến cho hắn càng trở nên ngầu hơn “ Sao em An đây không thử nói trước xem nào ”.
Lạc Hoa thường ngày không ưa nổi Dĩnh Cửu Hàn nhưng trước vẻ ngầu lòi của Dĩnh Cửu Hàn cô dễ dàng bị mê hoặc trông phút chốc.
Cẩm Thiên An không bị điệu bộ của Dĩnh Cửu Hàn làm mê hoặc mà ngược lại cậu cảm thấy chướng mắc. Cậu nghĩ tên này nhiều khi là kẻ thù của đàn ông trên thế giới “ Mọi người có còn nhớ những vụ mà chúng ta đã điều tra được manh mối không? ”.
Dĩnh Cửu Hàn trả lời “ Anh đây nhớ hết ”.
Lạc Hoa cười nhẹ nói “ hehe, em nhớ được chút chút à ”.
“ Đồ não phẳng ” Dĩnh Cửu Hàn quay qua khịa.
Lạc Hoa nghe vậy cô liền quạo “ Anh nói ai não phẳng hả! ”.
Dĩnh Cửu Hàn:“ Là cô em đấy ”
Người ta nói nếu có một tia sét nào đó ở một nam một nữ xuất hiện trước mặt mình thì chứng tỏ đó là tia sét của tình yêu vì nó màu đỏ. Nhưng không, trước mặt Cẩm Thiên An là tia sét màu tím, là tia sét của chiến tranh! “ Hehe hai người này đúng thật là ”.
Cẩm Thiên An “ ư hừ ”để cho Dĩnh Cửu Hàn và Lạc Hoa chú ý đến mình, hai người kia nghe tiếng của Cẩm Thiên An thì dừng chiến tranh lại “ Haizz, bây giờ tôi sẽ kể hết tất cả chuyện liên quan manh mối mà chúng ta tìm được ”.
Chuyện thứ 1: Cây đàn piano tự chơi trong phòng nhạc
Chuyện thứ 2: Mô hình cơ thể người biết đi
Chuyện thứ 3: Khu nhà cũ trong trường
Chuyện thứ 4: Cầu thang 13 bậc
Chuyện thứ 5: Tiếng chơi bóng rổ bí ẩn
Chuyện thứ 6: Đôi mắt của nàng Mona Lisa động đậy
Chuyện thứ 7: Hanako-san
“ Mọi người có cảm thấy gì không? ” Cẩm Thiên An hỏi.
Lạc Hoa vẫn không hiểu ý của Cẩm Thiên An “ À….em vẫn chưa hiểu lắm ”.
“ Đó chính là bảy vụ án ở chung một địa điểm” Dĩnh Cửu Hàn nói.
Cẩm Thiên An gật đầu “ Đúng vậy ”.
Lạc Hoa ngẫm nghĩ lại thì đã chợt nhận ra “ Chẳng lẻ…. ”.
Cẩm Thiên An vui mừng cuối cùng Lạc Hoa cũng nhận ra:
“ Đó là….7 Điều bí ẩn ”.
Dĩnh Cửu Hàn mỉm cười nhẹ khi nghe Cẩm Thiên An nói hoàn toàn chính xác những thứ mà hắn đang suy nghĩ “ Qủa thật là cô gái thông minh, khi thoát ra khỏi đây nhất định phải mời em ấy tham gia tổ chức mới được ”.
Cẩm Thiên An trông thấy Dĩnh Cửu Hàn đang nhìn mình chằm chằm nở nụ cười hơi gian, cậu nghĩ chắc chắn hắn ta đang suy nghĩ gì đó rất đen tối.
“ Vậy là chúng ta biết được đây là 7 điều bí ẩn trong trường học nên giờ có thể thoát ra khỏi đây rồi đúng không? ” Lạc Hoa vui mừng vì mình sắp thoát ra khỏi đây.
“ Không! ” Dĩnh Cửu Hàn dứt phát nói làm tan vỡ mơ tưởng của Lạc Hoa.
Lạc Hoa vẫn không hiểu gì cô gáng gượng cười “ À tôi không hiểu lắm ”.
“ Chúng ta phải tìm ra chìa khóa Violet đúng không?” Cẩm Thiên An vẫn nhớ về vụ chìa khóa violet.
Dĩnh Cửu Hàn gật đầu “ Chỉ cần tìm ra chìa khóa nữa là chúng ta có thể thoát ra đây được ”.
Lạc Hoa ngẫm nghĩ lại nếu chỉ cần tìm chìa khóa thoát ra khỏi đây vậy tại sao phải tốn thời gian đi điều tra manh mối.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn khuôn mặt của Lạc Hoa đâm chiêu suy nghĩ, hắn biết được cô đang nghĩ gì “ Tìm chìa khóa cũng quan trọng nhưng thứ quan trọng nhất là phải tìm ra điều bí ẩn ở thế giới này rồi mới thoát khỏi đây được ”.
“ Tại sao điều tra bí ẩn lại quan trọng hơn chìa khóa ”Cẩm Thiên An hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn nhắm mắt lại cười “ Bí mật! ”.
Cậu nhìn cách của Dĩnh Cửu Hàn tỏ vẻ bí mật khiến cho cậu nghĩ muốn nhào vô mà đánh nhừ tử tên này “ Bình tỉnh lại Thiên An, dù sao cũng nhờ tên này mà chúng ta mới thoát chết đấy ”.
“ Vậy chúng ta phải tìm chìa khóa ở đâu? ” Lạc Hoa hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn đưa hai ngón lên “ Có hai nơi ”
1: là con mắt của bức tranh Mona lisa động đậy.
2: là Hanako-san
“ Hở, tại sao phải là hai nơi này ” Cẩm Thiên An hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn trả lời:“ Chỉ có hai nơi này là tôi chưa đi điều tra”.
“ Bộ những nơi khác anh điều tra hết rồi chắc ” Lạc Hoa nói.
Dĩnh Cửu Hàn đứng dậy leo lên tầng giường của mình kiếm gì đó. Khi hắn xuống thì trên người Dĩnh Cửu Hàn ôm nhiều thứ.
“ Đây là thứ gì ” Cẩm Thiên An hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn mới kể lại hằng đêm trông khi mọi người ngủ thì hắn đã lén ra ngoài đi điều tra thêm manh mối.
Manh mối ban đầu là cây đàn piano tự đánh trong phòng nhạc, lúc đó hắn đã lẻn vô phòng âm nhạc để điều tra thì phát hiện ngay trên kệ tủ có một máy phát âm nhạc mini rất nhỏ được giấu rất kĩ ở phía sau cuốn sách.
Manh mối lần thứ hai là mô hình cơ thể người biết đi, cậu lại canh lúc mọi người đang ngủ mà lẻn ra ngoài để điều tra. Khi vô phòng sinh học hắn đã thấy một bộ da người giống với bộ da trên mô hình vậy.
Manh mối lần thứ ba là ngôi nhà cũ, Dĩnh Cửu Hàn có kể với mọi người là đã tìm ra tấm bản đồ ghi rõ kiến trúc của ngôi trường.
Manh mối lần thứ tư là cầu thang thứ mười ba, vào khoảng trưa cậu đã tự lên tầng hai để kiểm tra thì thấy có một sợi dây thừng treo lơ lửng ở góc tường nếu nhìn sơ sơ thì người ta sẽ tưởng đó là sợi dây bình thường nhưng khi Dĩnh Cửu Hàn nhìn kĩ thì thấy có vết máu nên cậu đã tháo ra.
Manh mối lần thứ năm là tiếng chơi bóng rổ, mà ngày hôm qua bọn họ đã đi điều tra vào tối hôm qua. Cẩm Thiên An cũng vì thế mà xém mất mạng.
“ Do hôm nay chúng ta mới biết thêm hai manh mối nên tôi vẫn chưa điều tra thêm gì ” Dĩnh Cửu Hàn nói.
Lạc Hoa hỏi “ Vậy tí chúng ta đi điều tra thêm à ”.
Dĩnh Cửu Hàn gật đầu rồi quay qua nhìn Cẩm thiên An “ Thiên An, em đưa cho anh tờ giấy bản đồ lại được không? ”.
“ Ò ” Cẩm Thiên An nghe vậy liền lụp mốc trong túi quần ra nhưng không còn thấy tờ giấy bản đồ nữa “ Kì vậy ”.
Lạc Hoa thấy Cẩm Thiên An đang lụp trong túi mình mà vẫn chưa thấy gì “ Sao vậy chị An? ”.
Cậu mốc tới mốc lui thì không thấy bản đồ nào chỉ có mảnh tờ giấy màu đen sì ở trong túi “ Kì vậy rõ ràng mình nhớ tờ bản đồ hôm qua mình để ở chỗ này trong túi quần mình mà sao hôm nay lại thành tờ giấy màu đen ”.
Cẩm Thiên An cầm tờ giấy màu đen nhìn tới nhìn lui vẫn chưa hiểu tại sao trong túi quần của cậu lại có.
Dĩnh Cửu Hàn lấy tờ giấy màu đen trên tay Cẩm Thiên An rồi lấy hột quẹt trong túi quần ra đem đốt tờ giấy màu đen đó.
“ Sao anh đốt vậy? ” Lạc Hoa không hiểu tại sao lại đốt tờ giấy màu đen đó.
Dĩnh Cửu Hàn đốt xong quay người lại nhìn Cẩm Thiên An chằm chằm.
“ Hở, sao anh ta lại nhìn mình? ” Cẩm Thiên An nghĩ thầm.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn chằm chằm Cẩm Thiên An rồi cúi đầu xuống, động tác này khiến cho Cẩm Thiên An và Lạc Hoa bất ngờ “Anh.…anh làm gì vậy? ”
Dĩnh Cửu Hàn cúi đầu xuống là để xin lỗi Cẩm Thiên An vì đã đưa cho cậu tấm bảng đồ đó “ Thật ra nguyên nhân mà Thiên An sắp chết là do tấm bảng đồ hôm qua mà anh đã đưa cho em, nó là một cái bẫy cũng là điều kiện tử vong ”.
Cẩm Thiên An vẫn ngơ ngơ chưa hiểu gì, “ Anh nói vậy là sao?”.
Dĩnh Cửu Hàn bắt đầu giải thích nguyên nhân khiến cho Cẩm Thiên An xém chết. Thật ra tấm bảng đồ đó là một cái bẫy do chính tay bà giám thị làm để dụ Dĩnh Cửu Hàn. Ban đầu bà ta chỉ nhắm gϊếŧ Dĩnh Cửu Hàn vì mấy ngày nay cậu thường chọc giận bà ta với lại có mấy lần cậu lẻn ra ngoài vào ban đêm để điều tra thêm manh mối thì có mấy lần xém bị phát hiện. Dĩnh Cửu Hàn là người thông minh, tài trí nên đã không bị bà ta phát hiện nhưng chính vì hành động tò mò mà khiến cho bà giám thị muốn gϊếŧ cậu nhiều hơn.
Vào đúng ngày Tiểu Tinh chết thì bà giám thị đã biết được Dĩnh Cửu Hàn sẽ khuyên mọi người chôm xác Tiểu Tinh ở ngôi nhà cũ để thuận tiện cho Dĩnh Cửu Hàn đi điều tra.
Đúng như kế hoạch mà bà giám thị đã dựng ra, Dĩnh Cửu Hàn đã lấy tấm bảng đồ ở ngôi nhà cũ, tối đến bà ta đã đợi sẵn Dĩnh Cửu Hàn theo như kế hoạch của bà ta, nếu người vô câu lạc bộ bóng rổ trên người có tấm bảng đồ đó thì coi như đã bật điều kiện tử vong.
Tối hôm đó, đúng như dự tính của bà giám thị người bước vô là Dĩnh Cửu Hàn nhưng bà ta lại không ngờ người giữ tấm bảng đồ lại là Cẩm Thiên An.
Bà giám thị tức giận vì không thể gϊếŧ Dĩnh Cửu Hàn nhưng bù lại Cẩm Thiên An cũng là người thông minh trong số đám người, mặc dù đây là lần đầu cậu lưu lạc vào cửa Hell này nhưng trông cậu như là người có kinh nghiệm trông cuộc sống đầy khốn khổ với tỉ số IQ cao nếu gϊếŧ được Cẩm Thiên An thì cũng bớt đi một phần cản trở kế hoạch của bà ta.
Đang vào phút quyết định bà ta sắp gϊếŧ được Cẩm Thiên An nhưng lại bị Dĩnh Cửu Hàn phát hiện được chất nhờn màu đen có mùi khai kia là chất mồ hôi của xác chết đã lâu năm nên đã tụ lại thành màu đen.
Khi một người đã chết đi thì trên cơ thể lần cuối sẽ đổ mồi hôi sao đó toàn bộ cơ thể sẽ lại lạnh đi. Do cánh cửa Hell này không phải là đời thực, mồ hôi của xác chết sẽ không khô lại mà nó còn ứ lại thành màu đen nên nó có mùi hơi khai.
Nếu là ngoài đời thực thì không ai dám chét thứ đó lên người đang bị bất tỉnh. Do Dĩnh Cửu Hàn là người có kinh nghiệm ở tám cửa đầu nên hắn biết cách để giải cứu người đang yên đang lành bình thường thì bỗng bất tỉnh.
Sau khi cứu được Cẩm Thiên An thì bà giám tức giận càng tức giận hơn đứng ở góc nhìn đám Dĩnh Cửu Hàn bỏ đi.
“ Cái gì! Lúc đó bà giám thị đã đứng bên ngoài quan sát chúng ta sau ” Lạc Hoa nghe xong câu chuyện của Dĩnh Cửu Hàn cô bắt đầu hơi đáng sợ.
Cô quay qua quác Dĩnh Cửu Hàn “ Cũng hên là chị An thoát chết nếu không tôi sẽ không tha cho anh! ”.
Dĩnh Cửu Hàn vẫn cúi đầu để xin lỗi Cẩm Thiên An, hắn chờ Cẩm Thiên An xử lí hắn.
“ Anh ngước đầu lên đi, tôi không trách anh đâu ” : Cẩm Thiên An.
Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy liền ngước đầu lên nhìn Cẩm Thiên An thấy cậu ấy đang nhìn mình chằm chằm “ Em không trách hay đánh anh sao? ”.
Lạc Hoa muốn trả thù Dĩnh Cửu Hàn vì lúc nào hắn ta cũng cà khịa cô nên cô quay qua xúi Cẩm Thiên An đánh hắn ta cho hả giận “ Đúng rồi ấy chị, chị đánh anh ta đi, tại hắn mà chị xém chết đó ”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe Lạc Hoa xúi Cẩm Thiên An đánh cậu, cậu tức giận nhưng lại kèm lại, dù sao người quyết định là Cẩm Thiên An chứ không phải Lạc Hoa.
Cẩm Thiên An không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Dĩnh Cửu Hàn rồi cậu cười nhẹ nói “ Không sao, dù sao nhờ anh mà tôi vẫn còn đứng đây nói chuyện với anh nè ”.
Dĩnh Cửu Hàn xúc động vì Cẩm Thiên An quả thật là người quá tốt bụng nhưng điều khiến hắn không thể không lo cái bản tính tốt bụng này của Cẩm Thiên An nếu cứ áp dụng ở cánh cửa Hell này thì sớm muộn gì cũng….
Cẩm Thiên An:“ À..…mình tha thứ cho anh ta rồi mà sao trông anh ta như đang lo lắng vậy ”.
Lạc Hoa thấy Dĩnh Cửu Hàn vẫn đang nhìn Cẩm Thiên An không rời mắt, khuôn mặt của hắn đâm chiêu suy nghĩ gì đó: “ Nè! Anh làm gì mà nhìn chị An dữ vậy, người ta tha tội cho anh rồi mà sao anh không nói gì ”.
“ Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm chìa khóa! ” Dĩnh Cửu Hàn quay qua nói làm cho Cẩm Thiên An và Lạc Hoa khiến cho họ giật mình.
Lạc Hoa cảm thấy cái tên Dĩnh Cửu Hàn này quả thật có vấn đề ở đầu óc “ Anh có nghe tôi nói gì không vậy? ”.
“ Thôi anh đây mệt rồi, mấy đứa mau đi ngủ đi tối nay chúng ta sẽ gặp bà giám thị lần cuối đó ”: Dĩnh Cửu Hàn leo lên tầng giường của mình nằm xuống rồi quay mặt vô tường.
Cẩm Thiên An nhìn Dĩnh Cửu Hàn leo lên giường nằm giống như chưa có chuyện gì xảy ra “anh ta có thật là xin lỗi mình thật lòng không vậy? ”.
Đến tối gần giờ ăn.
“ Hmm tại sao lại có mùi nồng khó chịu này nữa ” Cẩm Thiên An vẫn còn ngủ mơ mơ màng màng thì lại ngửi được mùi nồng của máu khiến cho mũi cậu khó chịu.
Dĩnh Cửu Hàn đang lướt điện thoại xem wed thì nghe tiếng của Cẩm Thiên An đang nói gì đó. Hắn cúi xuống giường nhìn Cẩm Thiên An đang nói gì đó thì lại thấy mũi của Cẩm Thiên An đỏ chót.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn mũi của Cẩm Thiên An đỏ lên là hắn biết đã có chuyện gì xảy ra ở gần khu của mọi người ở. Cậu liền phóng xuống kêu Cẩm Thiên An tỉnh dậy “ An! Mau tỉnh dậy! em ngửi được mùi gì đó đúng không? ”.
Cẩm Thiên An đang ngủ thì bị Dĩnh Cửu Hàn lắt tới lắt lui khiến cho cậu tỉnh giấc “ Anh….làm gì vậy ”.
Lạc Hoa nằm phía bên kia giường cũng giật mình mà thức dậy “Anh làm gì mà ồn vậy. Còn hơn tiếng rưỡi mới tới giờ ăn mà ”.
Dĩnh Cửu Hàn nói: “ Em ngửi được mùi gì đó đúng không? ”.
Cẩm Thiên An khó chịu khi bị Dĩnh Cửu Hàn kêu tỉnh giấc nhưng cái mà khiến cậu khó chịu hơn là có một cái mùi gì đó rất nồng, mùi này cậu đã từng ngửi được lúc thấy bà giám thị lôi xác của tên Sẹo Ân và mùi tương tự lúc Tiểu Tinh chết.
“ Khoan! Hình như mỗi lần mình ngửi được mùi này y như rằng là có xác chết xuất hiện vậy ” Cẩm Thiên An chợt nhận ra.
Cậu quay qua nói với Dĩnh Cửu Hàn “ Tôi lại ngửi được mùi giống như lúc nhìn thấy xác của tên côn đồ và Tiểu Tinh vậy ”.
Dĩnh Cửu Hàn: “ Vậy mùi đó nằm ở hướng nào? ”
Cẩm Thiên An theo bản năng nhắm mắt lại từ từ cảm nhận, hướng của mùi nồng đó quanh co qua từng dãy phòng đi xuống dưới căn tin qua khu vực khác ở các dãy phòng học, chỗ phát ra mùi là một căn phòng để bảng mĩ thuật. Ở đó mùi phát ra rất nhiều “ Hình như tôi cảm nhận được mùi đó từ đâu rồi ”.
Dĩnh Cửu Hàn: “ Vậy mùi đó phát ra ở đâu? ”.
“ Ở phòng mĩ thuật ” Cẩm Thiên An.
Cả Ba đã bắt đầu chạy đến phòng mĩ thuật. Bọn họ đứng trước cửa phòng mĩ thuật thì thấy có mấy vết máu tràn ra bên trong phòng.
Lạc Hoa sợ bản thân đạp những vết máu nên đứng né xa
ra “Mấy vết máu này là sao?”.
Cẩm Thiên An lấy tay che mũi lại, lúc này mũi cậu đỏ còn hơn quả cà chua “Tại sao mũi tôi lúc nào cũng khó chịu vậy?”.
Dĩnh Cửu Hàn ngồi xuống kiểm tra những vết máu, đưa tai sát cửa để nghe bên trong phòng mĩ thuật có ai bên trong “Nhiều người muốn còn không được”.
Cẩm Thiên An không hiểu gì gượng cười cho qua chuyện.
Lạc Hoa: “ Vậy chúng ta tính sao? ”.
Dĩnh Cửu Hàn đứng dậy “Bên trong không có ai, chúng ta sẽ bước vô kiểm tra”. Nói xong hắn mốc trong túi ra một chai gì đó đưa cho Cẩm Thiên An.
Cẩm Thiên An cầm cái chai mà Dĩnh Cửu Hàn vừa đưa cho mình nhìn thì không biết đó là chai gì “ Đây là gì? ”.
Dĩnh Cửu Hàn nói đó là chai thuốc sịt mũi nếu dùng thì sẽ làm giảm độ khó chịu ở mũi.
Cẩm Thiên An thấy ngứa ngấy khó chịu ở mũi nghe vậy liền lấy sịt vô mũi. Chỉ qua mấy giây sau quả thật là đã hết khó chịu ở mũi cũng không còn đỏ nữa nhưng vẫn còn nghe mùi.
Lạc Hoa nhìn mũi của Cẩm Thiên An từ từ hết đỏ “ Choa! Hiệu quả tốt dữ, anh lấy đâu ra chai đó vậy”.
Dĩnh Cửu Hàn đưa ngón tay lên kèm theo nháy mắt giống dấu hiệu bí mật, mặc dù hắn rất đẹp trai làm gì cũng đẹp nhưng đối với Lạc Hoa khiến muốn sôi máu.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn Lạc Hoa nghĩ thầm Cẩm Thiên An tuy hơi lạnh lùng với hắn nhưng có lúc lại đỏ mặt tỏ vẻ e ngại còn Lạc Hoa thì không. Từ đầu đến cuối Lạc Hoa còn tức giận cọc cằn khó chịu không có chút lung lai trước vẻ hào nhoáng của Dĩnh Cửu Hàn, không lẻ Lạc Hoa không thích đàn ông.
Dĩnh Cửu Hàn cầm tay nắm cửa dần dần mở ra còn dặn dò nếu có gì bất thường thì chạy trước.
Cả hai gật đầu.