Ngày cuối cùng ở biển Sầm Sơn, Rin quyết định ra ngoài bãi cát, ngồi trong mấy quán nước để ngắm cảnh biển. Trời về trưa nắng càng rực rỡ thì càng nhiều người đi tắm biển. Cô mặc chiếc áo ba lỗ ôm sát người và chiếc quần lửng rộng đi lại quán nước gần biển nhất, cô đi chân trần trên nền cát nóng nhưng vẫn đi từ từ để cảm nhận cái nóng của biển. Cô đội chắc chiếc mũ lưỡi trai vì sợ nó bị gió biển cuốn đi thì thật ngại. Vừa đặt chân tới quán nước cô ngạc nhiên khi thấy Ren đang ở trong quán và cũng chỉ có chiếc ghế cạnh Ren còn trống.
- Hum, lại là tên phiền phức đó.
Cô quay đầu, định đi sang quán khác nhưng cô nghĩ lại:
- Hưm, sao phải sợ hắn chứ.
Nói xong cô đi lại chiếc ghế dài cạnh Ren nhưng lại tỏ ra phân vân. Giường như Ren biết Rin đang đứng đó, cậu nói khoáy.
- Hình như còn mỗi cái ghế cạnh tôi thì phải, ngại thì đừng ngồi.
- Cậu thách tôi ý hả.
Ren cười nửa miệng, lạnh lùng trả lời.
- Cứ coi là vậy đi, nếu không thì thôi.
- Sao không. Tôi đang mỏi chân đây.
Rin nằm ngay xuống chiếc ghế đó. Cô vắt hai tay ra sau đầu, quay sang cười khỉnh.
- Đâu có sao cậu bé.
Ren cười nhẹ một cái rồi tiếp tục nằm hóng gió, không thèm để ý đến Rin. Rin cười khỉnh một cái rồi quay đi.
- Hưm có vẻ đẹp trai đấy mà lăng nhăng thôi rồi. Nhìn mà ghét.
Cô vừa nằm xuống, mầy cô gái từ đâu đó đi lại ngồi cạnh Ren.
- Anh Thiên, anh ở đây một mình à?
- Như các em thấy, không ở một mình thì mấy mình.
Cô gái kia cũng bắt chuyện, giọng lả lướt.
- Anh Thiên, bảo gọi cho em mà chẳng thấy gọi, hay anh đang có người khác rồi.
Cô vừa nói ánh mắt sắc sảo quay sang phía Rin.
Ren ngồi dậy, khoác vai hai cô gái nói từ tốn, giọng ngọt ngào.
- Đâu có, anh bận thôi mà.
Vừa nói vừa ra vẻ cho Rin biết.
Nghe những lời đường mật đó khiến Rin thực sự khó chịu, trong đầu bắt đầu nảy sinh ý tưởng để chọc Ren. Cô nhìn xung quanh thấy cốc nước dừa của cậu ta đang để không, nhân lúc cậu ta không để ý cô bốc nắm cát nhỏ cho vào cốc nước. Ren cầm ngay lên uống, thấy xạo xạo trong miệng và mùi vị của cốc nước đã biến đổi cậu phụt ngay ra. Cô gái sεメy ngồi cạnh hoảng hốt hỏi:
- Ôi, anh Thiên, anh có sao không?
- Anh bị làm sao vậy.
Ren lấy tay lau qua miệng mình, hoảng hốt kêu:
- Cái gì thế này.
Ren quay sang thấy Rin đang cười, cậu nghĩ ngay là do Rin làm. Ren cố giữ bình tĩnh hỏi.
- Ê cô gái, cậu làm gì với cốc nước của tôi thế hả?
Rin chắp tay sau đầu, thản nhiên trả lời:
- Ừm, tôi chỉ bỏ chút cá thôi mà.
- Quái dị, cậu đúng là, khó ưa mà.
- Ha, quái dị á, cũng được.
Cô có cảm giác thoải mái khi vừa trêu được Ren vừa tận hưởng gió biển l*иg lộng. Còn Ren, cậu có vẻ rất bực bội nhưng vì thể diện cậu không thèm chấp con gái.
Rin đứng dậy, vươn vai rồi chỉnh chiếc mũ trên đầu.
- Ở đây cũng chẳng có gì, chuyển địa điểm thôi.
Rin đi ngay sau khi trả tiền chỗ vừa ngồi, để lại phía sau là ánh mắt khó chịu của Ren.
Phòng ăn dưới tầng 1, sau khi đi rửa tay cô chọn ngay một bàn ăn ở đó chờ gia đình mình. Thật trùng hợp Ren cũng cũng ngồi ngay bàn gần đó. Để tiết kiệm không gian người ta còn ghé mấy bàn thành một hàng dài nên Rin và Ren bị dồn lại ngồi bàn đối diện. Hai người nhìn nhau với ánh mắt lạ lùng.
- Chúng ta lại gặp rồi ha.
Rin có vẻ không vui khi ngồi cùng anh chàng này.
- Ừm. Đồ biếи ŧɦái.
- Chấm than. Nè, nói gì vậy?
Rin đáp lại bằng giọng mỉa mai:
- Không chi, chúng ta có duyên quá ha.
- Oh, đúng vậy. Có vẻ cô không thích tôi cho lắm.
- Không phải không thích mà...cực không thích.
Ren cười nửa miệng, tỏ ra nghiên túc hỏi Rin.
- Vậy cô thích người thế nào đây?
- Hot boy hoặc cold boy cũng được. Cậu là dạng nào?
- Hỏi anh hả, cả hai.
Cô cười vẻ khinh thường, ánh mắt tỏ ra nghi ngờ.
- Tin sao.
- Tùy, không tin thì chịu.
Ren cũng hơi ngỡ ngàng trước thái độ không quan tâm.của cô gái ngồi đối diện. Cậu không muốn nói gì nữa, trong khi Rin đang loay hoay nghịch điện thoại thì Ren chỉ ngồi yên, ánh mắt bỗng trở lên lạnh lùng và cảnh giác. Rin vừa cười khỉnh vừa hỏi:
- Công tử bột như cậu mà cũ lo lắng cơ á, hay sợ người ta trả thù.
Ren không thể hiện thái độ gì trên khuôn mặt.
- Vậy hả, cứ cứ cho là thế đi.
- Hưm, tôi nghĩ đây là lần đầu mình gặp nhau cũng là lần cuối.
- Huh, tôi lại không nghĩ vậy, chắc chúng ta sẽ tái ngộ.
Rin mạnh miệng nói.
- Haha, cứ đợi lúc đấy đi. Nè, tôi thề với cậu tôi mà gặp lại cậu tôi sẽ yêu cậu luôn hiểu chưa.
- Hỏi chấm, ai cho cậu yêu tôi.
- Tôi cứ thích thế đấy, cho nên đừng bao giờ gặp lại là tốt nhất.
Vừa lúc phục vụ nhà hàng đem đồ ăn đến. Cậu ta đặt bát cháo gà trước mặt Rin và bát cháo ngao đặt trước Ren.
- Cô thích cháo gà ư?
- Không, nhưng hết món rồi.
- Nè đổi cho tôi, cháo này mới ngon.
- Thiệt không?
- Chắc chắn ngon hơn bát kia rồi.
- Nhưng tại sao...
- Vì tôi không thích cháo nữa. Cô có thể đổi. Ở biển náy mấy khi cỏ cháo hà đâu.
Ren tự động đổi bát. Rin chống tay suy nghĩ nhưng rồi cũng ăn. Vì ngồi với người lạ nên cô ăn từ tốn.
- Bây giờ tôi không muốn tranh cãi với cậu nữa vì nốt nay là chúng ta ly biệt rồi.
- Cậu nghĩ vậy sao?
- Ưm, thế tôi mới ngồi đây.
- Cậu thấy thế nào?
- Cũng được, lựa chọn tinh tế đấy.
- Ở đây chỉ có hai loại, cháo gà với ngao sao cô không gọi?
Rin vừa ăn nhẹ vừa nói:
- Vì tôi dị ứng với ngao.
- Dừng ăn đi.
- Sao hả.
Ren thản nhiên trả lời:
- Vì đây là cháo ngao mà.
Rin nói lớn tiếng: - Há...sao hả, cháo ngao ư ?
Rin bỏ ngay thìa xuống chạy ngay vào WC.