Buổi sáng ở trường, vẫn như mọi hôm Ren đến lớp sớm. Cậu thơ thẩn ngồi cuối lớp. Mi vừa đến, thấy Ren đang ngồi chỗ mình vui vẻ ngồi cạnh.
- Ren à, cậu đến sớm vậy.
- Tôi thích thế - Ren thản nhiên nói nhưng cũng không thèm nhìn Mi.
Lam từ đâu đó trêu Mi:
- Nè, Mi ê, Người ta có thích cậu đâu mà cứ định tán chứ.
- Hưm, tui tự tin về vẻ đẹp của mình mà. Hức, không cần tán cũng đổ - Mi vui vẻ nói.
- Haha, giỏi quá nha.
Ren quay sang nhìn Mi từ trên xuống dưới rồi cười nhạt.
- Tự tin thì cũng tốt đấy nhưng đừng để thành tự kiêu là xấu đấy.
- Đương nhiên rồi honey à, tui đâu có kiêu như Nhàn chứ.
- Tôi không nghe nhầm chứ.
- He, thích nhau thì gọi thế nào trả được đúng không. Tôi không tin cậu không thích tôi.
- Vậy chắc vì tôi cậu bỏ người ấy rồi hả.
- Ừm, hay là cậu bị đá trước.
- Làm… gì có chuyện đó - Mi ấp úng.
Ren cười một cái vì biết Mi đang nói dối nhưng cậu cũng không quan tâm. Cậu rút ra một đồng tiền đưa cho Mi:
- Tôi không cho tiền linh tinh vì có người không thích.
- Ai mà hâm giữ zậy.
- Nên phiền cậu mua cho tôi ít đồ ăn sáng, thừa bao nhiêu tiền cầm luôn đi.
- Ok không vấn đề gì.
Nói xong Mi đi ngay, lát sau cầm đưa cho Ren một hộp bánh viền xung quanh có lớp socola đen.
- Nè của cậu¬. - Mi vui vẻ đưa cho Ren. Cậu không thích tôi thì thích ai trong lớp này à?
Ren nhìn xung quang lớp rồi ánh mắt dừng lại nhìn về chỗ ngồi của Rin, buột miệng nói:
- Nhỡ tôi thích Rin thì sao?
- Tưởng ai, Rin à, thường thôi đâu là đối thủ của tôi. Trong lớp nổi nhất là tôi rồi. Rin á, cậu ta chỉ lo đi làm them kiếm tiền thôi.
Câu nói này khiến cậu nhớ đến hôm gặp Rin làm phục vụ trong quán bar.
- Ha, Chưa đủ tuổi mà đã đi làm thêm.
- Hì, chuyện đấy bình thường với những học sinh thiếu tiền mà.
La ngồi bàn đối diện nghe thấy, chém câu:
- Vậy là chăm chỉ đấy.
- Kệ, không biết, miễn bây giờ tui vẫn nổi hơn, bọn con trai vẫn quý tui là được oy.
- Cậu cũng hay đấy..
- Cậu ta nghèo rớt ra, đâu xinh, đâu nữ tính bằng tui. Cậu ấy cũng hay mắc lỗi lắm, cả lớn lẫn nhỏ. Lúc quên cái nọ quên cái kia, có khi quên cả ăn sáng luôn ý.
Min ngồi nghịch điện thoại, cậu hoàn toàn không để ý xung quanh nhưng lại để ý chỗ ngồi của Rin có chút phấn, lấy tay lau qua đi rồi tiếp tục chơi, cũng không để ý Ren đã chuyển lên bàn mình ngồi. Lát sau, Rin mới đến. Min vẫn ngồi một mình đọc sách còn Ren thì đã rời khỏi. Như thói quen, cô đưa tay vào ngăn bàn lục lọi trước khi để cặp vào trong, bỗng giật mình khi chạm vật gì đó lạ trong ngăn bàn mình. Cô kéo nhẹ ra.
- Woa, ngon quá. - Cô nhìn chiếc bánh viền socola tỏ ra thích thú. - Cảm ơn cậu nha Min.
Lúc này Min vẫn chăm trú đọc nốt cuốn sách, cũng không để ý cô bạn bên cạnh cảm ơn điều gì, cậu cứ gật đầu cho có lệ: - Ừm không có gì, chuyện đấy bình thường mà.
Rin nhìn hộp bánh, cô thực sự cảm thấy vui khi Min quan tâm đến mình. Ánh nắt nhìn Min đầy sự cảm kích.
- Không ngờ cậu cũng dễ thương ha.
- Ừm…
La ngồi phía dưới đánh ánh mắt như muốn nói điều gì đó cho Rin nhưng ý nghĩ của La đã cản cô lại không cho cô mở lời. La thở dài, lắc nhẹ đầu.
-Hey, không lo, đâu sẽ có đó mà.
Tiết đầu là tiết hóa, cô giáo có biện pháp dạy tốt nới khiến cái lớp cá biệt này không phá mình mà còn chăm chú học. Cô bỗng ra câu hỏi:
- Từ bài này cô kiểm tra bài trước luôn. Cả lớp không được lật lại vở._ cô cầm chiếc thước và gõ xuống bàn ra lệnh.
Có mấy đứa đang mon men mở sách, nghe hiệu lệnh gấp ngay vào. Cô hỏi:
- Giờ cho cô biết, theo em biết Bronstet bazơ như thế nào. A là nhận Proton, B là phân li ion OH- . Nào, ai trả lời đây?
Cả lớp đều yên lặng, chắc do học sinh không học thuộc nên không ai dám giơ tay. Cánh tay Ren xuất hiện, cô nhanh chóng gọi:
- Quý hóa quá, Ren cũng phát biểu cơ à. Được em nói đi.
Dưới lớp có vài tiếng bàn tán nhỏ.
- Em chọn A là nhận prô. - Giọng thản nhiên có vẻ rất tự tin về câu trả lời.
Rin đang chăm chú, nghe Ren trả lời cô quay sang nhìn Ren cới thái độ không phục, Ren cũng quay sang nhìn Rin ánh mắt đầy sự thách thức. Cô giáo hỏi:
- Có ai ý kiến khác không nào.
Rin nhanh chóng giơ tay trả lời:
- Phải là B chứ ạ.
Trả lời xong, cô quay ngoắt sang Ren đứng bên cạnh. Ren lại phản đối.
- Không, phải là ý A chứ cô.
- không ý B chứ ak - Rin cãi lại.
- A.
- B.
Hai học sinh cãi nhau ầm cả lờp, cô đập thước cạch..ạch xuống bàn chấm dứt sự ồn ào trong lớp.
- Xem ra hai em có vẻ thích cắn nhau gớm.
Cả lớp cười ầm lên.
Ren vẫn thản nhiên nhìn lên bảng, còn Rin cô nhìn xung quanh phồng nhẹ má vẻ ngại ngùng. Vẻ ngại ngùng của Rin khiến Ren càng đắc ý, nhìn Rin cười nhếch miệng rồi nhìn đi chỗ khác.
Mỹ Lệ lắc lắc đầu rồi giơ tay cố ý làm hòa. Cô gọi ngay lên trả lời:
- Cô giáo, em chọn đáp án C, cả hai đều đúng.
Cô mỉm cười: - Đúng rồi, cả ba em ngồi xuống. Ý kiến của hai em gộp lại thì mới đúng. Chứng tỏ lớp mình phải đoàn kết thì mới toàn vẹn được nghe chưa.
Nghe câu nói hàm ý đó ai nấy cũng suy nghĩ. Nhưng Rin vẫn nhìn Ren với ánh mắt khó ưa, họ cũng không thèm để tâm đến câu nói đó.
- Cậu định đối đầu với tôi hả.
- Ừa thì sao chứ, đồ công tử bột như cậu tôi chấp một tay.
- Rồi, để xem cậu làm thế nào.
Tiết sau, giờ toán hình. Cô giáo vẽ chán trê hai hình không gian rồi hỏi học sinh:
- Kiến thức lớp 11, ai nhớ nào. Hình nào vẽ đúng đây.
Cô giáo gọi Rin trả lời, cô đứng dậy có vẻ tự tin:
- Cả hai hình đều đúng cô à.
Ren ngồi cạnh thấy thế phát biểu:
- Cả hai hình đều sai ak.
Rin quay sang nhìn Ren với ánh mắt khó chịu. Đôi mắt như muốn nói ‘ cậu lại muốn đối đầu chứ gì’ Ren cười nhẹ, mắt hơi nheo một chút nhìn Rin, đôi mắt cũng nói ‘ Chính cậu đối đầu trước cơ mà, chưa có ai dám to gan như cậu đâu’
Cả hai nhìn nhau ánh mắt như lẩy lửa. Cô nhìn hai học sinh rồi hỏi mấy câu hài hước:
- Lớp ta có ai đốt gì hay sao mà khét zậy.
- Đâu có. - Bông trả lời.
Một cánh tay của Việt giơ tay làm tan ngọn lửa trong mắt hai người.
- Cô giáo theo em nghĩ là hình bên phải đúng, hình bên trái sai.
Cô gật gật đầu khen:
- Giỏi, đúng rồi.
Nam khen vờ : - Cả ngày mới nói được câu hay.
- Trời, quá là điều bình thường luôn - Việt tỏ vẻ kiêu kì vì trả lời đúng
Từ việc cắn nhau như chó với mèo giữa Rin và Ren làm cho lớp có thêm những trận cười sảng khoái. Ai cũng biết hai người đang tuyên chiến với nhau nhưng cũng không muốn can bởi cuộc tình này quá hài.
Giờ thể dục, học sinh đã xếp hàng nghiêm chỉnh giữa sân thể dục. Trong sự yên lặng bỗng tiếng ồn ào từ phía cuối hàng vọng lên khiến cả lớp phải quay xuống nhìn.
- Tại cậu đấy. Tự dưng lấy mũ của tôi – Rin tức giận nói với Ren
- Sao trách tôi, tôi bắt được mà, chỉ không may nghịch ném lên trên cây thôi - Trên mặt vẫn không biểu hiện thái độ gì, vẫn tỏ ra lạnh lùng.
- Cậu cố tình hả?
- Việc gì tôi phải cố tình chứ. – Quay mặt đi chỗ khác, không muốn quan tâm.
Lớp trưởng xuống can:
- Hai ông bà người này sao gặp nhau là cãi nhau thế hả.
Mấy đưa con gái xung quanh đứa thì bịt mồm cười, đứa thì dí dáu chuyện. Lớp trưởng nhìn dáng điệu của Ren và Rin đi lại can, miệng cũng kjông ngớt cười.
- Thôi tôi lạy mấy người, đúng là cặp đôi hoàn cảnh, vào học rồi đấy.
Đám bạn đứng cạnh tiếp lời:
- Hai người, ghét của nào trời cho của nấy đấy nên đừng có ghét nhau.
Rin và Ren nhìn nhau một cái rồi cùng quay đi.
- Trời, cho tôi tôi cũng không cần – Rin nói nhỏ đủ để mình nhe thấy.
Rin quay sang phía Ren lè nhẹ lưỡi. Cậu cũng đáp lại với thái độ không vừa ý.
- Cậu thì hay lắm chắc, tôi cũng không cần…con người gì lập dị, không có tí nữ tính nào hết ý.
Hai người nhếch mắt nhìn nhau rồi lại quay đi mỗi người một phía. Tình huống này cũng không khỏi khiến đám bạn cười sặc sụa.
- Hợp, đôi này có vẻ hợp đấy - La đánh giá.
Mi từ đâu đó chạy lại khoác tay Ren làm cậu tỏ ra vẻ kiêu. Mi hỏi :
- Hai người định tuyên chiến đấy hả.
- Đâu phải tại tôi, tại con người khó ưa kia chứ - Ren đánh mắt về phía Rin.
Rin quay ngay lại, thái độ bực tức: - Há pảo tôi sao?
- Thì ngoài con người không có chút duyên dáng nào của con gái thì còn ai nữa.
- ?
Rin nhớ ra mình phải đi có chút việc, khoanh tay trước ngực đi qua chỗ Ren, cô cười nhẹ trên khuôn mặt cố gắng giữ bình tĩnh thản nhiên dẫm mạnh lên chân Ren khiến cậu phải kêu lên.
- Nè, sao cậu làm thế hả. - Ren vừa giữ chân vừa nói với giọng bực tức.
- Ừa ừa đấy là không may thôi
Cô đi ngay, không một câu hỏi han hay xin lỗi.
Đến giờ điểm danh nhưng anh bạn Ren đã rời khỏi hàng lúc nào không ai biết.
- Cô giáo, lớp chỉ vắng bạn Ren thôi ạ. – Bông đi lại báo cáo.
- Ừm.
Cô giáo thở dài trên khuôn mặt đầy lo âu, lắc nhẹ đầu.
Đám con gái bàn tán:
- Cậu ta cũng hay bỏ tiết gớm, vừa mới học mà đã trốn mấy tiết.
- Ừm, nhưng thế nào ý, cô giáo biết trốn học mà chẳng cô nào ghi cả. Thằng Tuyên vừa bỏ trốn phát bị cô mắng cho mấy ngày luôn.
- Hey, ai bảo người ta có thế lực cơ.
Rin đứng bên cạnh nghe cũng dát tai:
- Các cậu thấy thế phải phản ánh đi chứ.
- Thôi chả giám, nó lại dọa đuổi học thì hay.
- Hắn không giám đâu.
- Sao biết là nó không giám hả Rin.
- Mà có thì cũng làm sao? Đuổi trường này thì học trường khác sợ gì không có trường học chứ.
- Nói như cậu thì đơn giản quá đấy. Cậu phải nghĩ đến danh dự rồi còn phí nọ pí kìa cũng nhiều nều chuyển trường đấy.
- Heey, tôi mặc kệ, cậu ta làm sao thì làm.
- Mà Rin nè, cậu cúa đối đầu với hắn có ngày tiêu đấy.
- Hưm, cứ thử xem đã. Tôi hiền thật đấy nhưng tùy từng lúc thôi.
Mấy hôm sau, vừa đầu giờ cô giáo đã kiểm tra 15 phút. Cả lớp cùng ngồi làm, gần hết giờ cô giáo có việc ra ngoài, cố ý để học sinh bàn tán. Cả lớp được thể xôn xao bài trắc nghiệm cuối cùng.
- Nè ông bà bảo cái này ý gì đây, khó quá đi à.
- không biết nữa, tính lại đi.
Ren thấy ồn ào, cậu gắt lên:
- Bọn mày bớt tiếng đi.
Câu nói này khiến cả lớp im bặt, chỉ nghe vài tiếng dí dáu to nhỏ.
Ren khoanh tay trước ngực, tựa ra phía sau bàn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng trông cực sang chảnh, ngồi yên lặng không nói câu gì. Tuyên hỏi:
- Nè, ông bạn, ông không làm đi sắp hết giờ rồi nè.
- Cứ chọn ý A đi là được rồi không phải khoanh bừa đâu.
- Woa, cậu làm xong hết rồi à Ren. Siêu nhân thật ấy.
Ren vẫn thái độ không quan tâm hay để ý đến người khác.
Cả lớp nghe lời Ren khoanh ý A. Rin quay sang, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Ren. “ Cái đồ công tử bột, lắm chyện, việc gì phải nghe lời cậu ta chứ”. Cô không phục, bẫn muốn làm theo ý mình, cầm ngay bút khoanh đáp án cuối cùng.
Ngồi chờ cả tiết cuối cùng cô cũng chấm bài xong, cô nói:
- Cả lớp đều đúng câu cuối cùng là A đều đúng, chỉ có Rin là chọn ý D sai rồi nha.
Rin vừa ngỡ ngàng vừa ngại nhìn cả lớp.
- Sao ak, cả lớp đúng hết.
Cả lớp Ồ...lên kinh ngạc.
Ren vẫn khoanh tay dựa người vào ghế, tỏ ra vô tâm với mọi chuyện.
Tan học, học sinh chen chúc thi nhau về. Nhưng Rin và Lệ vẫn còn lang thang trong trường. Đến chỗ cangteen gần đóng cửa, Rin thấy Ren cùng với đám con trai khác đứng tán chuyện với em nào đó nhỏ tuổi hơn, cô hếch mắt vẻ coi thương:
- Đúng là một tên xấu xa, vô lại, háo sắc, đạo đức giả.
- Ai zậy. - Lệ hỏi, cô nhìn theo ánh mắt của Rin cũng có thể biết Rin đang nhìn Ren.
- Ha, nghe nói, những loại người thế này chỉ tán gái để bóc tem thôi.
- Sao bít zậy.
- hey, thì chả vậy. nhìn ngứa mắt quá à. Chả biết cậu ta đã đựng hàng ai chưa nhưng tui nghĩ cậu ta cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
- Ak, nghe nói cậu ta đi với em nào thì chỉ 3 ngày là chia tay đấy.
- Hừm, thì đấy, đi thôi không cần để ý đến cậu ta đâu.
Lề nghĩ rz trò gì đó trêu Rin:
-Có vẻ cậu không thích anh chàng playboy này thật.
-Đâu có, đâu phải không thích...
-Ủa nhưng...
-Má là rất căm ghét thì đúng hơn.
-Haha, nhưng gu lạnh lùng chả phải là gu cậu thích sao.
-Trời gu này thì quá vô tâm đến ghét, giờ mình đổi gu rồi, tôi thích gu ấm áp, dịu dàng, wan tâm đến người khác cơ.
Vừa nói trong đầu nghĩ ngay đến Min.
-À, vậy tôi có một câu hỏi nhá, thử trí thông minh của cậu nha Lệ.
-Oki, nói đi.
-Trong đầu tôi đang nghĩ đến ai?
-Phải có gợi ý.
-1 là Ren 2 là Việt 3 là Min. – Ánh mắt gian xảo.
Lệ nhớ ngay đến lời nói vừa nãy cũa Rin, nhanh nhảu nói luôn.
-Chắc chắn Min rồi, chuẩn chứ.
-Hehe, sai rồi là cả ba.
-Há, sao câu hỏi mẹo vớ vẩn mà tôi cũng thua cậu ư?
-Hehe, học tập Việt đấy.
Việt đang đi cùng Nam trên đườnh bỗng nhiên hắt hơi.
-Hắ...t xí...., trời, người đẹp nào lại nhớ đến tôi vậy.
Nam đi cùng cười phá lên.
-Haha, chỉ có bécdê mới nhớ cậu thôi.
-Linh tinh cho ăn đập giờ.
Lệ và Rin cùng nhau cười.
-Tôi cũng chỉ sợ ghét của nào trời cho của nấy hay...
-Chắc cậu phải tập quý Ren đi không thì...
Min từ đâu đó đi lại hỏi:
- Hai người vẫn chưa về sao?
- Ay, có Min nè, vừa nhắc đến Min là đến luôn.
- Ồ, vậy à.
- Trả vậy, cậu thiêng thật ấy. Nè, có ngày đốt giấy vệ sinh cũng nên ế.
- Ế ế, sao lại vậy được.
- Cậu đưa Rin về nhá.
- Há, dở ak, tự dung bảo cậu ta đưa tôi về.
Min cười nhẹ:
-Thôi đừng đùa, mọi người về đi, tôi đâu thừa hơi - Cười một cái rồi đi ngay.
Rin thực sự vừa ngại vừa bực vì bị Min từ chối. Cô lại nghĩ Min không thích mình, điều này càng khiến cô bực bội muốn chạy theo đánh hắn một trận tơi bời.
- Nè cậu bị sao mà tự dưng bảo vậy?
- thì tôi định vun đắp tình cảm thôi.
- Hey, người ta có bạn gái hết ồi, vun làm gì, bực bội ak. Người ta phải quan tâm đến tôi thì mới nói chứ. Cậu ta chỉ quan tâm theo hướng bạn bè thôi. Không nói nhiều, đi.
Ra ngoài cổng trường, hai cô bạn lại đi với nhau, được một đoạn tình cờ gặp cả Nam và Piza đang đi trên chiếc xe đạp địa hình. Hai anh bạn này có vẻ rất thân đi đâu cũng đi cùng nhau. Cả hai người cũng là một trong số thành phần là hotboy của lớp. Cách ăn mặc khác nhau nhưng lại có gu thẩm mĩ. Cả khuôn mặt lẫn phong cách ăn mặc khiến hai người trông thật điển trai.
- hai người đẹp, đi chơi không?
Rin và Lệ ngơ người ra nhìn Nam và Piza khi họ dừng lại, nở nụ cười thật tươi và thật đẹp.
- Bây giờ đi đâu được chứ.
Lệ vuốt tóc, vờ vẻ kiêu căng : - Hey, giờ tôi mún đi chơi mà chăng ai mời chắn wa.
- Giờ còn sớm mà, đi không bọn tôi mời.
- Ồ, vậy đi luôn. Nhưng sao nay có lòng tốt mời tôi đi chơi vậy.
Nam nhìn Rin với ánh mắt trìu mến, cười nhẹ, tâm trạng vui thể hiện ngay trên câu nói:
-Thì tự dưng thích mời hai người đẹp đi thôi.
Rin đánh ánh nắt nghi ngờ nhìn Nam:
-Thực sự là mời thật hay...là vì cậu định trả ơn.
Lệ nhìn Nam rồi nhìn Rin với vẻ hoài nghi, cô tỏ ra khó hiểu rồi tò mò hỏi:
-Hai người lại có chuyện gì dấu tôi hả. Hứm
Nam ngại ngùng, ấp úng nói từng tiếng.
-Làm gì...có...chứ.
Piza cố tình nó chen vào phá vỡ mọi nghi vấn của Lệ:
-Có gì đâu chứ, mấy chuyện vớ vẩn đâu có gì. Thôi mình đi đi.
Nam thở phào một tiếng.
Piza hỏi: - Lệ, xe đâu mà đi bộ vậy hả, về muộn thì sao?
- Hey, cảm ơn đã quan tâm. Tôi tiện thể đi xe bus để về bệnh viện nưa. Nói đùa thôi, các ông già cứ đi đi không phải chờ đâu không về muộn.
- Hey, bạn bè với nhau, ngại gì chứ. Đã nghiện lại cón ngại cơ.
Lát sau Lệ đã ngồi sau xe Piza còn Rin đi xe của Nam.
- Các ông già tốt đấy, đám bạn cũ của tôi đểu giả, có đi nhờ xe cũng bắt tôi lai, cả trai lẫn gái luôn. Nhọ vãi.
Thấy Rin vẫn thản nhiên suy nghĩ điều gì đó khiến Piza phải quan tâm.
- nè bà cô trẻ, nghĩ gì mà thẩn thơ thế. Nhớ anh nào ak. Hay là nhớ bạn Min.
- Trời, nhớ cậu ta làm gì chứ. Cậu ta có để ý tôi đâu mà nhớ. Cậu ta chỉ để ý đến bạn gái của cậu ta thôi.
- Ay, nhàm wa, ai bảo vậy chứ.
- Không vậy thì cũng chẳng có chuyện gì cả.
Lệ ngửi thấy mùi thơm của đồ nướng thoang thoảng bay qua mũi phát ra từ bên vỉa hè đường.
- Nè các ông già bà lão ê, có thấy mùi gì thơm lắm không?_hỏi gợi ý.
Cả đám quay lại, cùng nhìn sang bên vệ đường.
- Woa, thịt nướng, khoai nướng nè. Bọn mình vào ăn đi.
Nam tỏ ra la một boy chảnh phản đối: - Đừng ăn những thứ ngoài đường, không vệ sinh đâu. Chẳng bao giờ tôi ăn ngoài đường cả.
Rin vỗ nhẹ vai Nam: - Vậy cậu chưa biết thưởng thức hương vị hè phố oy.
Piza cũng nói vài điểm để thyết phục: - đồ ngoài cũng ngon lắm đấy, đâu phải quán nào cũng mất vệ sinh đâu. Tôi đảm bảo quán này sạch hơn các quán khác đấy. vì tôi ăn rồi mà.
- Ừm phải tin Piza chứ, chuyên gia ẩm thực mà_ Lệ nháy mắt với Piza.
- Đúng rồi. - nhấn mạnh, tỏ vẻ oai.
- mọi người cứ vào ăn đi, ngon mà rẻ mà_ Lệ nói.
- Nè thế ai mời đây. Tôi không có tiền đâu nha.
- hừm biết oy, để tôi bao cho_ Lệ nói
- Sao vậy để tôi cho, ai để con gái bao chứ, lần này để tui trả, cứ ăn tẹt đi. - vừa nói vừa lấy chiếc ví da trong túi quần.
Lệ chậc lưỡi trêu:
-Hey, tôi biết nay ông già Nam sẽ trả mà bên tôi chỉ nói đại vậy cho nó oai ý mà. Hehe.
-Há, đúng là họ háng nhà sảo.
Piza đồng tình, vỗ tay không ngớt: - vậy cũng được,ông già Nam bỏ tiền đi. Tôi không phải bỏ tốn mấy chục.
- hưm, ông già Piza hơi bị gian đó nha.
- Ứ, đương nhiên oy, Nam đãi thì mọi người cứ thỏa mái đi. Đồ của địch ta phải phá chứ. - vui vẻ nói.
- ha, tên này, giỏi đấy.
Cả lũ vui vẻ cùng ngồi vào cái bàn đã bầy sẵn, mỗi người gọi một đãi thịt nướng. Mùi thơm bốc lên thơm phức, Lệ và Piza ăn rất ngon, trong khi đó Nam chỉ ngồi uống chai c2. Rin thấy vậy liền mời.
- Ông già Nam, không ăn là phí đấy. hưm, ngon, thơm quá luôn_ đưa chiếc xiên thịt nướng lên mũi ngửi cố ý dụ Nam.
- thơm tôi cũng không ăn. - rất thèm nhưng ngại bẩn nên cậu chỉ ngồi nhìn nuốt nước bọt.
- eo, không ăn thì uổng đấy. Quán này ăn ngon nhất ở đây oy. Không ăn phí đấy. - Lệ cố tình nhấn mạnh.
Lệ quay sang phía Rin định nói chuyện, quay lại đã không thấy đĩa thịt nướng của mình đâu nữa. Thì ra Nam đã lấy nó ăn , khen rối rít:
- Ưm công nhận món này ngon.
Cả đám cười ồ lên.
- Hey, sao ông già Nam bảo không ăn cơ mà.
- Hừm tiếc tiền nên tôi mới ăn đấy chứ không phải tại nó ngon đâu nha.
Cả lũ lại được trận cười vui vẻ.
Lát sau cả đám đi về khi đã ăn no căng. Ra khỏi quán, Rin trạm nhẹ trên đôi môi hồng hào nhưng có chút khô ráp, cô lấy trong chiếc túi sách một thỏi son rồi đánh nhẹ lên môi mình.
Nam để ý: - Ay trà, bà già Rin, đánh son cơ à.
- Dạo này điệu phết thây, nè mà sao son không có màu gì vậy.
- Hưʍ. Đây là son trắng nè, để bôi cho đỡ khô môi_ vẻ mặt thản nhiên nói.
Ánh mắt tò mò tập trung hết vào Rin khi cô bôi lên môi thỏi son nhưng không màu. Môi cô dù không đánh son trông vẫn hồng.
- Nè ngửi thử xem thơm cực luôn. - đưa cho Lệ ngửi thử.
- Ừm thơm thật, khác với mấy loại bên ngoài, nó thơm nhẹ nhàng rất dễ chịu._ Lệ nhận xét.
- Thôi mình về.
- Thế này thì về nhà sao ăn được cơm nữa chứ.
- hey, thôi giờ ai về nhà người nấy. Cấm ai được sui pama nha.
- ừm.
- Rin cậu đi xe gì? - Nam quan tâm.
- Tôi chờ xe bus, mà hết thì đi bộ thui.
- He, víp vãi. Vậy cậu cứ chờ nha tui đi trước đây.
- Về sau nha, tôi bắt xe mấy ông già này đến bệnh viện thăm mama luôn.
Nói xong cả hai cùng ngồi lên xe đạp:
- bye, về sau nha.
- ừm mấy ông bà già cứ đi đi.
Đợi đám bạn đi khuất Rin mới quay lại phía sau tình cờ gặp Min đang lững thững đi một mình, tâm trạng có vẻ không vui.
- Ủa, Min, cậu đi đâu vậy. – Rin đi lại gần, không phải quan tâm mà vì tò mò nên mới hỏi.
- Tôi có chút việc thôi.
- Ơ… vậy cậu đi đi, tôi về đây.
Rin vừa quay đầu thì Min gọi lại:
- Rin, cậu đi phía đấy hả, cùng đường đi đi.
- Ok, tùy cậu.
Cả hai người cùng đi bộ, nhìn phong thái đúng dáng thư sinh khiến Rin không muốn rời mắt khỏi anh chàng này. Cô suy nghĩ vu vơ “ Cậu ta quá được ấy chứ, đẹp, tuy không giàu cũng không nõn nà như tên Ren xấu xa nhưng..." Tiếng còi bíp...của chiếc ô tô đang tiến sát lại phía họ làm ngưng mạch suy nghĩ của Rin. Cái xe đỗ gần lại phía Min, có tiếng người lái xe gọi vọng qua cửa kính:
- Min à, về chưa cháu?
Min ăn nói một cách thận trọng:
- Chú cứ đi trước đi, cháu về sau. Lát nữa cháu phải lấy xe.
Ông ta nhẹ nhàng mở cửa xe đi ra và thuyết phục Min:
-Bà chủ đang đợi cháu về đấy.
-Không sao, chú cứ về trước đi – cương quyết không lên xe.
Người lái xe gật nhẹ đầu trên khuôn mặt đầy vẻ lo âu, từ từ đóng phụp...cửa lại rồi nổ máy đi ngay.
Rin có vẻ ngỡ ngàng, cô chằm chú nhìn Min như muốn một lời giải thích.
- Gì cơ, cậu… là con nhà giàu sao?
- Có gì không cô bạn nhỏ.ứ.
- Sao tôi không biết vậy - hơi tức giận.
- Vì cậu có quan tâm tôi đâu mà biết. Trong lớp ai cũng biết ngoài cậu.
- Cậu...cậu phải nói với tôi chứ.
- Cậu không thích boy nhà giàu mà thích boy bánh bèo à.
- Ờ...thì – không nói được gì, đôi mắt đảo tròn đi. Ai bảo cậu là tôi thích ăn bánh bèo chứ.
- Thì như Ren vậy, cậu cũng không ưa cậu ta mà.
- Ừm.
- Mà nếu cậu biết tôi là con nhà khá giả thì cậu có chơi với tôi nữa không. Hứm.
- Wey, cậu làm như tôi là người kén chọn vậy.
Họ tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện.
- Cậu có hay nghe nhạc không?
- Có, buồn không có việc gì làm thì nghe. Mà tôi cũng chẳng mấy khi rảnh đâu. Bận lắm cơ.
- Kênh nhở, bận cơ à, nhiều việc quá đấy.
- Còn cậu nghe nhạc gì?
- Nhạc việt thôi, thỉnh thoảng rock, rap, hiphop… cậu?
- À, tui hay nghe kpop, nó vui hơn nhạc v_music mà.
- Thế à, tui không thích hàn quốc đâu. Việt Nam hay hơn. Nhưng mỗi người một tính, tùy thôi.
- ừm.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, họ đứng sững lại khi 2 tên áo đen, người cao to chắc chắn đứng chặn trước mặt. Cả hai tên đều mặc bộ đen, đeo kính đen. Rin mở to mắt nhìn họ, giường như cô quen với hai tên này. Min nhìn hai tên đứng trước mặt mình tỏ ra lạ lùng vì nhìn hai tên phía trước lạ hoắc. Hai tên cao to hằm mặt xuống, miệng mấp máy định nói điều gì đó nhưng bị ánh mắt sắc nhọn của Rin chặn lại. Rin lắc nhẹ đầu ý ra lệnh hai tên kia không được nói ra và giường như hai tên cao to đó hiểu được, họ không nói gì, chỉ ấp úng:
-Cô...cô lắc lắc cái gì chứ, ra hiệu cho bọn tôi hả...không biết mau đưa tiền cho bọn tôi.
Cô quay sang nháy một bên mí với Min: - Min… chạy…
- Sao vậy? - đang trong tình trạng tò mò, chưa biết có chuyện gì.
Chưa trả lời Rin đã cầm tay Min chạy đi. Hai tên áo đen này cũng đuổi theo, vừa đuổi vừa hét.
- Tiểu Anh đứng lại, tiền của chúng tôi cô chưa trả đâu đấy.
- Cô quay ngay lại đây, đi theo bọn tôi.
Rin và Min vẫn tiếp tục chạy.
- Nè Rin đấy có phải chủ nợ nhà cậu không?
- Không phải.
- vậy... sao chúng… cứ đuổi vậy? - Min vừa chạy vừa thở.
- thì tôi nợ bọn họ chưa trả. - Rin vẫn toét miệng cười.
- tôi… sợ cậu rồi đấy, trong tình trạng này vẫn còn cười được.
Hai người đang chạy dọc vỉa hè, mấy tên áo đen vẫn đuổi đằng sau. Một cái ô tô đen đi sát bên lề đường và dừng lại chỗ Rin và Min. Cánh cửa tự động mở ra, có tiếng gọi vọng ra từ trong xe.
- Lên xe.
Rin đánh mắt ra sau qian sát, hai tên đó vẫn đuổi theo. Trong lúc Rin còn đang lường lự thì Min mải móng cầm tay kéo Rin lên chiếc xe đó. Ô tô phóng ngay đi trước khi hai tên kia đuổi đến.
Min thở phù...một tiếng mệt nhọc.
- Trời…ác ôn nông thôn mà… mệt quá đi. Cậu có sao không Rin?
- Tôi thấy bình thường mà không mệt lắm.
Hai người chợt nhớ ra hai tay họ vẫn đan nồng vào nhau. Rin có chút ngượng, cô vội bỏ rụt tay lại. Còn Min thì giường như không có chút ngại ngùng, chỉ cười nhẹ khi thấy Rin ngại. Cậu hẫng đi vì suýt quên người đã giúp mình. Cậu nhìn qua tấm gương trước mặt thấy ánh mắt lạnh lùng như vô cảm với mọi thứ xung quanh, cậu nhận ra ngay là Ren.
- Ren, là cậu sao? - hốt hoảng khi thấy Ren lái xe.
- Tôi tưởng hai người hẹn hò quên cả người vừa giúp chứ.
- Làm gì có chuyện đó. Hì, cảm ơn cậu nha. Nhưng tôi khôn ngờ Ren cũn giúp bọn tôi đấy.
Min ngạc nhiên khi Ren không hỏi thêm. Cậu gợi:
-Ren, cậu...không hỏi tại sao bọn tôi tại sao bị truy đuổi à.
Ren cười nhếch chút miệng, lắc nhẹ.
-Tôi đâu cần thiết phải quan tâm, nhìn qua cũng đủ biết rồi.
-Ừm, không hổ danh là Ren, không hay để ý những thứ không quan trọng.
Rin hơi thững thờ trước câu hỏi, cũng chưa hết ngạc nhiên khi Ren lại giúp mình.
- Công tử bột như cậu nói cũng không hiểu đâu.
- Cậu không nghe nói anh chàng Ren là một trong những playboy sao? – Min vui vẻ nói.
- tôi không cần biết.
Ren không thể hiện thái độ gì trên khuôn mặt, cậu vẫn lạnh lùng, giường như muốn giữ khoảng cách vối hai người bạn.
- Hai người là một đôi hả. - Hỏi thẳng.
Min cười nhẹ vì cậu chỉ coi là chuyện đùa còn Rin lại tỏ ra hơi bối rối.
- Ren cậu thấy vậy sao? Thì cứ coi là đúng đi.
Min giả bộ khoác vai Rin, cô lập tức một cú đấm khiến Min buông tay. A...
- Sao mạnh tay quá vậy Rin.
- Nói linh tinh là ăn đánh đấy hiểu chứ - cảnh cáo
- Thôi được rồi, em bít chị ghê rôi, cho em em cũng không lấy, chị nợ nần như vậy nhỡ bọn nó lại tưởng em là người yêu chị bắt cóc thì thôi đấy.
- Linh tinh, cậu chỉ vớ vẩn thôi, tôi đâu có nợ nhiều đến nỗi không trả được, chỉ vì muốn ăn quỵt bọn họ thôi. Thấy đấy, họ đâu làm gì được tôi nào. Mà nè có ai mượn cậu thích tôi mà nói đểu vậy chứ. - bực bội.
- Hey, Rin tôi nói đùa thôi à.
- Thật không hay là sợ không giám đến gần tôi.
- Hừm, hết nói nổi.
Ren kích vào: - Hai người, thích thì thích chứ, việc gì phải chối.
- Ừm ừm, nhưng cậu quan tâm làm gì chứ. Mới có cấp 3 mà đã học đòi lái xe rồi. - thái độ có chút coi thường.
Câu nói đó khiến Ren hơi bực bội, nhưng cậu cố gắ g giữ điềm tĩnh, cười nhòe một cái, đáp phanh cấp tốc khiến Rin và Min suýt đập đầu vào thành ghế. Giọng lạnh lùng:
- Mời hai người xuống xe. - đôi mắt long lanh vẫn nhìn vẫn thản nhiên nhìn ra ngoài đường.
- Sao cơ?
- Tôi bảo cậu xuống xe.
Rin tỏ ra bực bội hừ một tiếng:
- Không xuống là hông xuống.
Min thấy thải độ Ren có vẻ không tốt, cậu ta cũng không ưa Rin nên đành thuyết phục cô:
- thôi cậu ý đã có ý không cho ngồi thì xuống thôi..
-Còn lâu mới xuống, cứ thích ngồi trên đây đấy, không xuống, bảo sao tôi không thấy cậu có chút cảm tình nào cả. Sao lại lấy cái tên của nhóm người ta thích mà đặt tên chứ, anh choiminki đẹp hơn cậu nhiều.
- ý cậu bảo là tên tôi, Ren ư. Tôi cũng không thích, nhưng tôi không phải cuồng phen hàn như cậu.
Min nói chen vào:
- Ne, sao cậu bit cậu ta fan hàn.
- Nhìn cách ăn mặc cũng đủ biết. Thôi không nói nhiều, không xuống thì ngồi đấy đi với tôi. - Ren thản nhiên nói.
Vừa định nổ máy thì Rin rối rít:
- từ từ, dừng lại, tôi không đi nữa, tôi mún xuống xe.
Nói xong tự động mở cửa xe kéo cả Min ra ngoài, đóng sập cánh cửa ô tô lại, nói vọng qua của kính:
- pai pai, không gặp lại thì càng tốt.
Ren nhìn qua chiếc gượng hậu cười nửa miệng rồi phóng đi luôn.
- Cậu ta cũng hay thật, đuổi không đi giữ không ở lại.
Rin nhìn theo chiếc ô tô, có điều gì đó hơi tiếc nuối cô nhưng một cảm giác phát sinh trong lòng thì khó diễn tả.
- Sao lại có cảm giác vớ vẩn thế nhỉ.
- Cô bạn giờ sao đây?
- Thì ai về nhà người náy thôi.
- Mà cậu cũng hay thật ấy, đuổi không đi giữ không ở là sao? Tôi thấy cậu có vẻ tiếc điều gì đó đúng không? - quay sang hỏi Rin.
Rin quay sang Min nhìn với ánh mắt ngạc nhiên, A cậu nói này khiến cô nhớ lại câu nói của người bà nội đã mất “ cháu à, nếu bao giờ có ai biết cảm xúc của cháu, biết cháu đang suy nghĩ suy tư chuyện gì thì có nghĩa người đó rất quan tâm cháu và người đó có thể sẽ mang lại cho cháu hạng phúc đó”
Rin xìu mặt xuống trầm tư suy nghĩ rồi lại cười thầm. Min để ý nét mặt bỗng biến đổi của Rin khiến cậu có chút lo lắng.
- Nè nè, cậu suy nghĩ gì vậy, có vấn đề gì không.
- à, không có gì. - tiếp tục cười nói vui vẻ.
- Có phải cậu không đi ô tô bao giờ không mà tiếc vậy hả.
- Ừm cứ cho là vậy đi. Hứm.
Tân trạng cô thấy vui nên trong giọng nói thấy rõ sự sảng khoái.
- Thôi mình đi tiếp, tôi định đến bến xe bus, cậu thì sao?
- Chắc tôi đi lấy xe thôi. Rin, cậu có mối tình đầu chưa?
Rin phồng nhẹ má, cô ấp úng:
- Có thì có, từ hồi học cấp 1 cơ. Nhưng giờ chắc cậu ta ở xa lắm. Dù có gặp lại chắc cũng chẳng nhận ra nhau đâu. Còn cậu thì sao?...
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện đến lúc có chuyến xe bus đi qua.