Chương 8: Hương vị nam nhân

Tối hôm qua Kha Uyển ngủ không được tốt cho lắm, cho nên sáng sớm chẳng có tinh thần gì cả, tiểu Tư bưng một chén cháo, nàng ăn một chút, trong miệng không có hương vị, lại ăn một tí điểm tâm sau đó mới xuống giường rửa mặt.

"Uyển tỷ tỷ, tam di thái muốn kiếm người một chút, nói là đêm nay muốn đi xem diễn kịch, muốn người cùng đi." Tiểu Tư xoa nắn vai cho Kha Uyển rồi nói.

"Xem diễn?Ta còn đang ở cử, không có đi ra ngoài.Khi nào mới đi?" Kha Uyển nhớ tới quy luật trong phủ.

"Em một hồi liền đi." Tiểu Tư tăng thêm lực.

"Chạng vạng ta sẽ tự mình đi, không thể lộ mặt ra được." Kha Uyển than một tiếng, đem lược đưa cho tiểu Tư.

Tiểu Tư nhận lược, nghiêm túc chải tóc cho Kha Uyển.

Khi chạng vạng, Kha Uyển trang điểm một chút, thay đổi một bộ sườn xám màu trắng.

Tới chỗ Tam di thái, giống như là đã đi rồi, để lại mấy nha hoàn, nàng muốn đi xác nhận một chút, liền nhìn vào phòng, thật đúng là đã đi rồi.

Người không ở đây, Kha Uyển cũng không có ở lại làm gì, chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp đi, liền nghe được thanh âm của nam nhân vang lên ở ngoài cửa.

Nàng theo bản năng trốn ở sau lưng bình phong.

Lưu Sùng Sơn đẩy cửa ra, nha hoàn đi phía sau.

"Tam di thái đâu?" Lưu Sùng Sơn hỏi.

"Đi xem diễn ạ."

"Xem diễn?Trễ như vậy còn đi xem gì?" Lưu Sùng Sơn tới chỉ muốn đơn giản làm làm chuyện đó, nhưng xem tình huống này là không được.

"Tiểu nhân đi kêu tam di thái trở về."

"Không cần kêu, ngươi đi mang cho ta một cái chậu nước." Lưu SÙng Sơn tính toán muốn nghỉ ngơi, liền ngửi thấy một mùi vị, liền nghĩ đến bụng bị thương cũng chưa tắm qua.

Nha hoàn lui ra ngoài, đi mang một chậu nước lại dây.

"Đại soái còn phân phó cái gì sao?"

"Không có, đi ra ngoài đi." Lưu Sùng Sơn xua tay.

Kha Uyển không dám ra, nghe được thanh âm ở cửa như vậy, nàng nghĩ thầm mình xong rồi, ra không được nữa.

Lưu Sùng Sơn cởi bỏ quần áo, cẩn thận tránh đi miệng vết thương.

Cởi bỏ quân trang, bả vai dày nặng, cơ ngực rắn chắn, đầṳ ѵú màu tím đen, bụng uốn khúc, phần hông dưới ngày càng nộng đậm, hai sườn nhân ngư lõm xuống, cơ thể đối xưng làm tăng thêm hương vị trầm ổn của nam nhân.

Kha Uyển nghe được tiếng, ngồi xổm trên mặt đất không dám nhúc nhích, sợ phát ra tiếng vang, cái trán dính đầy tóc do mồ hôi chảy ra.

Lưu Sùng Sơn thật cẩn thật bỏ đi băng gạc, miệng vết thương đã có vảy, mấy ngày nữa đã có thể khỏi hoàn toàn vết thương.

Hắn bị thương không nặng, chủ yếu là những con nhãi binh lính đó sát thương quá nhỏ.

Lưu Sùng Sơn cởi bỏ quần, xõa tung quần, hắn toàn thân trần trụi, thân thể uy mãnh không biết mất bao lâu mới có thể luyện được như vậy.

Đem khăn lông lấy từ chậu rửa mặt, vắt khô nhẹ nhàng lau bụng.

Kha Uyển trong lòng run sợ, trong đầu một mảnh mờ mịt, nàng muốn đứng lên nhưng do ngồi lâu quá nên mất đà dẫn đến phát ra tiếng động.

"Ai?Mau ra đây." Lưu Sùng Sơn nhìn cảnh giác về phía bình phong.

Kha Uyển tâm như muốn chết, nàng nằm trên mặt đất, chần chừ không dám ra.

Lưu Sùng Sơn rút cây thương, một chân đem bình phong đá ra, hắn tưởng là một tên đặc vụ nào, nhìn lại là nữ hài đang bị chấn động.

Kha Uyển nhìn nam nhân trần trụi, đặc biệt dưới thân kinh người, nàng che kín đôi mắt, nói lắp mà nói:

"Đại...đại bá."

"Như thế nào lại là ngươi." Lưu Sùng Sơn vội buông cây thương ra, nhìn nữ nhân trước mặt, hắn suy tư.