Chương 6: Du͙© vọиɠ xấu xí

Buổi tối Kha Uyển chờ Lưu Chí trở về, nàng nhẫn nhịn xuống, mỗi ngày đều tưởng tượng kích cỡ của Lưu Sùng Sơn mà ngứa, nàng đem ngón tay nhét vào âʍ ɦộ, nhưng vẫn ngứa, giờ phút này nàng chỉ muốn dươиɠ ѵậŧ của trượng phu.

Lưu Chí trở về đã khuya, đi đến hậu viện nghe được một tiếng tỳ bà, nghe tiếng đi qua đi lại, nguyên lai là một nữ nhân, nữ nhân này hắn chưa từng thấy qua, giống như không phải người trong nhà.

Hỏi qua thì đúng là không phải người trong nhà.

"Vậy ngươi khuya như vậy tại sao lại ở đây đàn tỳ bà?" Lưu Chí khó hiểu trong lòng.

"Ta dạy đàn cho tiểu Mẫn, đêm nay quá muộn cho nên xin ở nhà nhờ một đêm." Ngô Nhã Đình tự giới thiệu.

"Nguyên lai là thầy của tiểu muội, thất lễ quá." Lưu Chí nhàn nhạt lộ ra nụ cười thật tươi.

"Như thế nào, ngươi cũng thích tỳ bà hả?" Ngô Nhã Đình thuận miệng hỏi.

"Ta không thích nhưng thê tử ta rất thích, hôm nào 2 người có thể cùng nhau bàn luận đôi chút." Lưu Chí nhớ tới công phu đàn tỳ bà của Kha Uyển liền mỉm cười.

"Được." Ngô Nhã Đình liền đáp ứng.

Lưu Chí cùng Ngô Nhã Đình hàn huyên vài câu rồi rời đi.

Kha Uyển nghe được động tĩnh ở ngoài cửa, liền giấu mình ở cửa, chờ cửa đẩy ra, dùng sức ôm lấy người trước mặt.Ai biết được khi nàng ngẩng đầu lên, lại là Lưu Sùng Sơn.

"Đại bá!" Kha Uyển tay còn ôm cổ nam nhân, hai chân vòng eo, nàng xấu hổ mà buông nhanh ra.

Lưu Sùng Sơn đồng thời buông ra, vừa rồi 2 tay của hắn đặt ở mông của nàng, xúc cảm mềm mại dừng lại ở lòng bàn tay.

"Lưu Chí còn chưa trở về à?" Lưu Sùng Sơn vì giảm bớt không khí nên ho khan một tiếng, hỏi.

"Còn chưa có trở lại, đại bá tìm huynh ấy có việc gì sao?" Kha Uyển không dám nhìn nam nhân, cảm thấy e thẹn.

"Đúng là có việc, nhưng nếu chưa trở về, con nói cho nó biết ngày mai tìm ta." Lưu Sùng Sơn nhìn chằm chằm Kha Uyển, khuôn mặt trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng, nhìn đến nỗi cái bụng nhỏ của hắn căng thẳng.

"Được ạ." Kha Uyển trên người còn mặt bộ sườn xám, trên ngực đã cởi bỏ mấy viên cúc áo, nàng che ngực, nhưng nộn da thịt vẫn bị lộ ra.

"Qua mấy ngày nữa, phụ thân con sẽ trở lại một chuyến, con có thể về nhà mẹ để ở đó mấy ngày." Lưu Sùng Sơn nuốt nước miếng nói.

"Được ạ." Nam nhân kia nói cái gì thì Kha Uyển đều chỉ trả lời đơn giản một chữ bởi vì nam nhân kia dùng ánh mắt cực nóng nhìn nàng khiến nàng hoảng hốt vô cùng.

Lưu Sùng Sơn phía dưới nổi lên phản ứng, nữ hài này thật đáng chết, lại mê người như vậy, sườn xám bên trong lưu trữ chẳng khác gì phong cảnh, lắm hắn bất an xao động trong lòng, lại ở cùng nữ hài này, chỉ sợ không phải cương cứng như vậy.

Kha Uyển dùng mắt liếc một cái, quần của hắn phồng lên, thấy rất rõ ràng,

Lưu Sùng Sơn cảm thấy nhi tử của mình sắp về, vì tránh hiềm nghi, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đại bá đi cẩn thận." Kha Uyển nhỏ giọng nói, thanh âm này mang theo một tí nhu nhược, nghe xong làm mọi nam nhân muốn hung hắng mà yêu thương nàng.

Phía trước Lưu Sùng Sơn vừa ổn định, hô hấp liền trở nên nặng nề, chịu đựng nhu cầu mãnh liệt, quay đầu nhìn thoáng qua, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Kha Uyển.

Kha Uyển bị hoảng sợ, ánh mắt nam nhân dường như bại lộ, bên trong đối với nàng tràn đầy du͙© vọиɠ, liếc nàng một cái nàng liền ướt.

Lưu Sùng Sơn giống như một giống đực cường tráng, hắn muốn chinh phục giống cái cao quý Kha Uyển này.