Chương 32: Nàng nói ta làm gì?Thao nàng chứ làm gì!!

"Uyển tỷ tỷ, tuyết rơi rồi." Tiểu Tư đưa cho Kha Uyển thêm áo bông, nàng thở ra hơi khói, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Hắn đã rời đi được bốn năm tháng rồi, Kha Uyển quấn chặt thân mình, nhìn cảnh tuyết nơi xa lòng lại nhớ đến Lưu Sùng Sơn.

Tháng 12, tuyết lớn bao trùm toàn bộ Thâm thị, Kha Uyển buồn liền ở trong phòng, nàng không muốn tham gia náo nhiệt, hắn không có ở đây, nàng cảm thấy thiếu vắng cái gì đó, chính mình cũng không có nửa điểm tinh thần.

Cũng may Lưu Sùng Sơn thường xuyên gửi thư, những lời ám muội liền không thiếu, mỗi khi Kha Uyển xem liền đỏ mặt, đặc biệt cuối cùng có một hàng chữ "Muốn thao nàng, nghĩ đến liền rất muốn."

Lưu Sùng Sơn tuy rằng không ở trước mặt, nhưng biểu tình tựa hồ rõ ràng hiện ra trước mắt như lúc trước, thậm chí nàng còn mơ hồ nghe tiếng thở dốc.

Kha Uyển chạy nhanh đem phong thư nhét vào gối, nàng nằm trên giường, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Người ở phía Bắc kia, nhớ đến Kha Uyển muốn chết, hắn không biết nàng có khỏe hay không, nếu có thể trở về thăm nàng thì tốt rồi, nhưng thân bất do kỷ, hắn cần phải bảo vệ cho đất nước.

Tháng giêng, Thâm thị mầm xuân đã lộ ra, mà phía Bắc vẫn như cũ, tuyết lớn khắp nơi, ở trong lều trại, Lưu Sùng Sơn đang nghiên cứu bản đồ, chiến sự đã bước vào giai đoạn mấu chốt, hắn nhăn chặt mày.

Lúc này ở phía bên ngoài lều trại vang lên tiếng nói của thủ hạ:

"Đại soái, có người tìm ngài."

"Không gặp." Lưu Sùng Sơn trực tiếp từ chối.

"Ngươi không muốn gặp ai?" Kha Uyển xốc lều trại lên, liền đi vào.

Kha Uyển xuất hiện trước mắt, Lưu Sùng Sơn cho rằng mình nhìn lầm, sửng sốt vài giây, ý thức được là người trong lòng mình, trực tiếp chạy lại ôm lấy Kha Uyển.

"Sao nàng lại tới đây?" Lưu Sùng Sơn quá kích động, ôm chặt thật thặt lấy Kha Uyển, tựa hồ như nếu buông ra thì nàng liền biến mất.

"Muốn tới thì tới." Kha Uyển cũng hưng phấn không kém.

"Lạnh như vậy, nàng bị lạnh rồi sao?" Lưu Sùng Sơn đem tay của nàng kẹp vào nách.

"Không lạnh." Kha Uyển kỳ thật lạnh sắp chết rồi, nàng ngồi xe lửa năm ngày, lại ngồi xe ngựa, mới đi đến phía Bắc được.

"Ta mang nàng đi nghỉ ngơi nhé!" Lưu Sùng Sơn bế Kha Uyển vào trong.

Kha Uyển không có kháng cự, nàng xác thật mệt muốn chết rồi, có hắn bồi nàng, nàng ngủ thật nhanh,

Khi tỉnh lại, hắn ngồi trên đâu giường chăm chú nhìn nàng, Kha Uyển giật mình, nàng đang nhớ tới gì đó, nhưng Lưu Sùng Sơn không cho động đậy.

"Nàng đi đường mấy ngày rồi, phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được." Lưu Sùng Sơn dùng chăn quấn chặt lấy Kha Uyển, hắn thở ra khói, làm cho Kha Uyển mặt đỏ lên.

"Ta đã ngủ mấy canh giờ rồi, ngủ tiếp cũng ngủ không được." Kha Uyển trừng mắt hắn một cái.

"Vậy để ta xem nàng." Lưu Sùng Sơn nhìn chằm chằm Kha Uyển, cảm giác không chân thật mấy.

Kha Uyển dùng tay ngăn tầm mắt Lưu Sùng Sơn, hừ hừ nói:"Nhìn cái gì mà nhìn, không cho xem."

Lưu Sùng Sơn chưa nói gì hết, chỉ biết cười ngây ngô, có thể là do quá vui sướиɠ trong lòng, thành kẻ lỗ mãng lúc nào cũng không biết.

"Ngu xuẩn." Kha Uyển đánh hắn một cái.

Lưu Sùng Sơn nắm lấy Kha Uyển, hắn đặt tay nàng ở trước mũi, ngửi ngửi nói:" Vẫn là mùi hương cũ."

"Có gì sao?" Kha Uyển thu hồi tay lại, quay người đi.

Kha Uyển còn muốn cự tuyệt nhưng nhìn dưới háng Lưu Sùng Sơn đã làm thành một cái lều trại nhỏ, đã lâu như vậy bây giờ mới thấy, hắn xốc chăn lên, chui vào trong từ phía sau ôm lấy Kha Uyển.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Kha Uyển thanh âm tràn đầy mị hoặc, ngực Lưu Sùng Sơn rắn chắc, cách quần áo đều có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn.

"Nàng nói ta làm gì hả?Thao nàng chứ làm gì." Kha Uyển có ý tứ gì, Lưu Sùng Sơn cũng không có rõ ràng lắm, hắn bắt lấy mông nàng xoa nắn.

"Ngươi!Cái tên vô lại, ngươi cút ngay chỗ khác, ta không phải có ý tứ này." Kha Uyển đẩy Lưu Sùng Sơn ra, nàng bị hắn xoa nhẹ vài cái, liền ra nước.

P/s: Chỉ còn up thêm 5 chương nữa, sẽ xong nhé, mình đã edit xong hết rồi, có thể mai hoặc mốt sẽ có hố mới nhé!!!

Hãy cho tui biết mọi người còn theo dõi truyện điii nào!!!