Chương 17: Xuất quỹ

Lưu Sùng Sơn đi rồi, Lưu Chí rất nhanh liền quay trở lại, còn Kha Uyển thì đem cửa sổ mở ra, đem hương vị dâʍ đãиɠ khi nãy tán đi theo gió, bằng không hương vị tình ái nồng đậm sẽ làm cho Lưu Chí hoài nghi.

Cùng với Lưu Chí kết hôn, không thể nghi ngờ, Kha Uyển là thích Lưu Chí, thanh mai trúc mã khi còn nhỏ, chuyện tình như nước chảy thành sông, tình yêu thâm trầm, cuồng nhiệt, hỏi chính mình thì Kha Uyển cũng không rõ ràng lắm.

"Chí ca?" Kha Uyển mới vừa tỉnh ngủ, che giấu đi bản thân mình đang hoảng loạn.

Thanh âm của Kha Uyển khiến Lưu Chí cả người chấn động, đến việc đang thay quần áo cũng ngưng lại một chút.

"Ta làm nàng thức giấc hay sao?" Lưu Chí xoay người, tươi cười nói.

"Chàng đã trở lại." Kha Uyển đứng dậy, nàng đi xuống giường, đi đến bên cạnh Lưu Chí, giúp hắn cởϊ qυầи áo.

"Không cần đâu, Tiểu Uyển, ta tự làm được." Lưu Chí né tránh, hắn nhanh tay cởi bỏ nút thắt, đem áo treo trên giá.

"Làm sao vậy, có chuyện gì phát sinh hay sao?" Kha Uyển khá hiểu biết về Lưu Chí, bộ dáng này e là đã xảy ra chuyện gì đó.

"Không có gì đâu, hôm nay án kiện quá nhiều, ta có chút mệt mỏi."

"Thật không." Kha Uyển hiển nhiên không tin.

"Thật." Lưu Chí nhàn nhạt trả lời, hắn lại đem quần cởi ra.

Hai người lên giường, không nói thêm gì nữa, Lưu Chí nhìn nữ hài bên cạnh, hắn thế mà không dám ôm lấy.

Ban ngày xác thật đã xảy ra một chút chuyện, hắn cùng nữ nhân khác lên giường, người lên giường cùng hắn là tiểu muội của người dạy đàn tranh của hắn.

Lưu Chí ở cảnh tư công tác tương đối bận rộn,những án kiện cần phải giải quyết cố định,vốn dĩ ban ngày chỗ cảnh tư chỉ làm việc theo phép tắc, ai ngờ đến khi về ở một cãi ngõ nhỏ đυ.ng phải Ngô Nhã Đình.

Nữ nhân này tựa hồ đã uống say, hai nam nhân trong đó có một người tay đã sờ lên mông nàng.

Lưu Chí thấy được, xét về tình về lý đều phải quản, chạy tới đe dọa hai tên lưu manh, quấn lấy nữ nhân uống say dìu về.

Nữ nhân trang điểm cùng với người khác khi gặp mặt có khác biệt rất lớp, trên đầu uốn lại, ăn mặc sườn xám, tinh xảo, Lưu Chí xem tới hoa mắt.

"Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về." Lưu Chí không có biện pháp nào khác, say đến như vậy, hắn liền bế nữ hài lên.

"Ở...ở phía trước." Lưu Chí bị nữ nhân dắt đi vào một căn nhà hoang rách nát.

Nữ nhân ở tầng thứ nhất, Lưu Chí làm người tốt thì làm đến cùng, đem nàng đưa vào phòng.

Ngô Nhã Đình uống say, mơ mơ màng màng cho rằng người ôm nàng là khách nhân, cho nên rất quen thuộc kéo khóa nam nhân xuống.

Lưu Chí muốn chạy nhưng Ngô Nhã Đình đã ôm lấy hắn, đôi môi hồng nóng bỏng dán lên ngực hắn.

Lưu Chí nghĩ muốn trốn đi nhưng tay Ngô Nhã Đình đã với vào đũng quần của hắn, bắt được dương vật, đầu ngón tay linh hoạt kẹp lấy qυყ đầυ trêu đùa, hồi lâu hắn cương cứng.

Thời điểm chân chính cắm vào, Lưu Chí quên mất mình là người đã có gia đình, hắn ấn ả thọc vào rút ra hết sức thô bạo, đặc biệt nhìn đến môi đỏ thẫm, hắn bóp chặt cổ Ngô Nhã Đình, hung ác mà đâm vào.

Du͙© vọиɠ là đồ vật đáng sợ nhất, khi ở đỉnh cao của du͙© vọиɠ, Lưu Chí cảm thấy chỉ có tình ái mới thỏa mãn được hắn, có lẽ lúc ấy ý loạn tình mê, nhưng qua đi, chờ lý trí khôi phục, hắn thế nhưng con mẹ nó còn chưa cảm thấy thỏa mãn.

Ngô Nhã Đình lại quấn lên cổ Lưu Chí, Lưu Chí ngầm đồng ý lại lần nữa đi vào.

P/s: Mình đọc chương này vào hôm nay, chỉ cảm thấy chương này ngắn nên edit trước cho mọi người, mai mình có một bài kiểm tra, hẹn mọi người vào 4 ngày lễ nhé, lúc đó Bối sẽ cố gắng cho xong, mình cũng tìm được một bộ truyện khác cùng thể loại rồi, mọi người đón đọc, ủng hộ cho nhà mình nhé!!!Chúc tất cả ngủ ngon.