Một câu chuyện tình cảm dưới góc nhìn của nhân vật Tần Lam.
Đất nước này là thứ tôi bảo vệ, thứ tôi hy sinh hết thảy để nó được yên bình, nhưng mà chỉ khi có chị trong đó, có chị hiện hiện hữu ở nơi mà tôi dốc lòng thủ hộ.
———
"Cẩn Ngôn, trong thế giới của những đặc công như chúng ta, tình yêu không phải là tất cả."
"Ái tình rực rỡ đến mấy cũng có lúc phải lụi tàn. Chỉ có tin yêu vào công lý sẽ chẳng cách nào phai nhoà."
"Cẩn Ngôn, cả cuộc đời này, điều chúng ta phải chọn là đất nước."
"Nhưng sĩ quan Tần, tôi sẽ không cam tâm nếu như trên đất nước mà tôi dốc lòng bảo vệ lại không có hình bóng của chị."
LỜI TÁC GIẢ
Tâm sự mụt chút nè:
Thiệt ra mình đã ngồi mòn ngồi mỏi trong phi thuyền Lam Ngôn này hơn ba năm rồi. Trước đây, viết ra rất nhiều fanfic về cặp đôi nhưng vì sự bồng bột, chán chường nên drop rất nhanh, hầu như không viết được truyện nào ra hồn mặc dù rất u mê.
Bản thảo đã đi được quá nửa. Hôm nay, quyết định dũng cảm public nó.
Không mong mỏi quá nhiều về lượt ủng hộ vì thừa biết nhiệt CP so với nhiều năm về trước đã giảm khá nhiều nhưng chỉ cần nhiệt trong lòng mình vẫn còn thì tự khắc bản thân sẽ có động lực mà thôi^^
—
Đôi lời về "Ân":
So với những fanfic khác, fanfic này của mình chủ yếu khai thác thiên về một nữ chính là Tần Lam, còn lại Ngô Cẩn Ngôn sẽ là một phần trong cuộc đời của người còn lại. Không drama, không plotwist, nó đơn giản chỉ là một bộ truyện ngắn được mình viết vào giai đoạn bình yên nhất của tuổi trẻ (Mình cho là như vậy.)
Về nhan đề "Ân"
Đứng ở góc nhìn của một tác giả tác phẩm, "Ân" chính là ân sủng, đặc ân và nó cũng có thể là lời cảm ơn thầm kín của các nhân vật chính đối với ai đó, với điều gì đó, hoặc với chính cuộc đời của chính họ.
Và đứng ở góc nhìn của một con dân Hải Phong lâu năm, "Ân" là một điều đẹp đẽ trong cuộc đời này. Chính là Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam. Không cần biết hiện thực có phũ phàng cách mấy, chỉ cần trong trí tưởng tượng mình còn có thể nhìn thấy họ ở bên cạnh nhau thì đó chính là một hồng ân to lớn^^