Chương 34.2

Editor: #HisoY

Phản ứng tươi cười trên mặt Bồ Dao Tri hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cung Trầm.

Trong khoảnh khắc hắn đã quên mất việc phản ứng.

Bồ Dao Tri thản nhiên dứt lời, cậu bình tĩnh nói tiếp: “Tôi không biết, cũng không hiểu tại sao Cung tổng đối với chuyện vặt vãnh này luôn canh cánh trong lòng, nhưng mà, chuyện cũng đã qua hết rồi, nếu đã qua, Cung tổng...... không cần thiết phải nhắc đi nhắc lại chuyện cũ.”

Cậu nói xong, thật không ngờ 6 năm trước bản thân bị bạo lực học đường, vậy mà bây giờ lại đi khuyên Cung Trầm quên đi chuyện cũ.

Chỉ thấy Bồ Dao Tri cười như không cười tiếp tục nói: “Cung tổng, con người phải tiến về phía trước, không nên vấn vương mãi quá khứ làm gì.”

Nghe Bồ Dao Tri khuyên, nhìn biểu cảm không để bụng trên gương mặt của cậu, Cung Trầm trong phút chốc đã quên mất việc nói chuyện.

Thì ra Bồ Dao Tri sớm đã đem những chuyện 6 năm trước đó vứt ra sau đầu.

Phóng khoáng, bình tĩnh lại lý trí, tuyệt đối không có bất kỳ sự lưu luyến nào.

Giống như những chuyện đau khổ, tuyệt vọng trước kia, chỉ là một hồi ức mờ nhạt không đáng để nhắc tới.

Sau khi quay đầu lại, liền đem những hồi ức này chôn vùi vĩnh viễn.

Chuyện bạo lực học đường vốn đã xảy ra vào 6 năm trước, hiện tại không còn tồn tại, mà làm người đứng xem chuyện bạo lực học đường này, thậm chí là có một phần trách nhiệm trong việc để xảy ra nó, bây giờ ngược lại đối với chuyện này luôn canh cánh trong lòng, không thể buông bỏ khúc mắc.

Giống như...... Bị ký ức 6 năm trước vây lấy, chỉ có một mình hắn.

Bồ Dao Tri sớm đã vứt bỏ hắn mà đi.

Hắn lẻ loi đứng ở tại chỗ, không chịu rời đi, nhìn buồn cười lại đáng thương.

Cung Trầm trầm mặc một lúc lâu.

Qua hồi lâu, hắn rốt cuộc mới tìm về được giọng nói của chính mình.

Cung Trầm mở miệng, khó khăn nói từng chữ.

“Tôi vẫn muốn hỏi vấn đề kia” Môi mỏng của Cung Trầm hé mở, hắn nói tiếp:“...... Đây là câu hỏi cuối cùng.”

“Chín năm trước, sau khi sự kiện kia xảy ra vào buổi trưa hôm đó, cậu rõ ràng đã biết nguyên nhân sự việc, tại sao lại không tới giải thích với tôi?” Cung Trầm nhìn thẳng vào Bồ Dao Tri, ánh mắt hắn lạnh như băng, tựa như biển sâu không thấy đáy.

Trên thực tế, Bồ Dao Tri có chút kinh ngạc.

Cậu không nghĩ tới, đã qua 6 năm, Cung Trầm vẫn còn canh cánh trong lòng loại chuyện vặt vãnh này, đến mức khắc cốt ghi tâm.

Đối với những sự việc năm đó, cậu gần như đã hoàn toàn quên mất, không còn sót lại chút gì.

Trong quá khứ cậu từng bị bạo lực học đường, nhưng đã sớm không còn để ý, vứt ra sau đầu, thật không ngờ rằng, bây giờ Cung Trầm vẫn còn khúc mắc với những chuyện này.

Nhưng cậu đã gần như quên mất, nên cậu liền hồi tưởng lại một chút.

Sau khi hồi tưởng xong, Bồ Dao Tri liền nhớ ra nguyên nhân năm đó cậu không đi tìm Cung Trầm.

“Chuyện này sao......” Biểu cảm trên gương mặt của Bồ Dao Tri vẫn không thay đổi, cậu bắt đầu giải thích: “Không có gì, bởi vì không cần thiết phải nói.”

Cung Trầm ngẩn ra, hắn nhíu mày.

“Không cần thiết?”

“Cậu có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ mà thôi.” Bồ Dao Tri đáp.

“Lúc đó, tôi đúng là đã hiểu nguyên nhân xảy ra mọi chuyện vào buổi trưa hôm ấy nhưng mà...... Nếu trong ngày hôm đó tôi đi giải thích với Cung tổng, thì Cung tổng sẽ bằng lòng gặp tôi sao?”

Theo bản năng Cung Trầm muốn nói lại rằng tại sao không muốn chứ, nhưng nửa chữ hắn cũng không nói thành lời.

Bởi vì Bồ Dao Tri nói...... Là sự thật.

Giống như đoán được những gì Cung Trầm muốn nói, Bồ Dao Tri tiếp tục trình bày sự thật.

“Lúc đó Cung tổng liếc tôi một cái thôi cũng cảm thấy ghê tởm, có lẽ là sẽ không bằng lòng gặp tôi.”

“Còn nữa, Cung tổng không phải đã nhận định, beta cấp thấp như tôi ôm ấp tâm tư xấu xa với ngài sao? Nếu lúc trước tôi có tìm Cung tổng giải thích thì ngài sẽ tin sao?”

Đáp án được phơi bày.

—— không tin.