Chương 12.1: Khách sạn nghỉ dưỡng Hoàng gia Caesars

Phi thuyền của Liên Kỳ lái vào một khách sạn sang trọng cao đến mức chọc thẳng vào mái vòm, một trong những địa danh nổi tiếng trong giới kinh doanh của Bất Dạ Thành - Khách sạn nghỉ dưỡng Hoàng gia Caesars. Caesars là nguyên soái cuối cùng của đế quốc, từ đó đên giờ gia tộc Caesar vẫn luôn nắm quân quyền, nhưng nguyên soái Duran Caesar đã chết trong một vụ tai nạn hai mươi năm trước, vì vậy trung úy của ông ấy đã lập tức đã tiếp nhận vị trí nguyên soái.

Đương nhiên, đây là kết quả cuối cùng được báo cáo trên tin tức, những chuyện rất có thể đã xảy ra khi Nguyễn Nguyên vừa mới sinh ra, những thứ này đều là học được sau khi đi học, cậu cũng không có hứng thú lắm,chỉ là khi nghĩ đến thứ đã khiến cho có hoà bình của hiện tại, chính là tầng trên thao túng cơ giáp để đi lên bầu trời hóa ra đã biến mất.

Chẳng trách quân đội ở đế quốc có được địa vị cao ngất trời, so với những người trong phủ trưởng lão chỉ biết ngồi chỉ điểm giang sơn mà người ta nói,biết đi đánh trận vẫn hơn một chút.

Khi chiếc xe phi thuyền đi vào bãi đậu xe chuyên dụng, ven đường thế mà không phải do người máy dẫn đường mà là con người mặc vest đi giày da với khuôn mặt tươi cười, điều này khiến Nguyễn Nguyên một lần nữa cảm thấy khoảng cách đẳng cấp, đối với tầng lớp thượng lưu, bất kể máy móc tiên tiến đến mức nào, đến mức cuối cùng họ đã chọn sử dụng chính con người.

Không biết tại sao trong đầu cậu luôn nghĩ đến những thứ này, đáng lý ra khi nhìn thấy cảnh tượng cao cấp xa hoa như vậy cậu phải kích động bằng những từ tượng thanh như “Trời ơi, ôi chao”,các loại âm thanh giống giống như vậy, nhưng tại sao ngược lại cậu chỉ thấy ngày càng bình tĩnh.

Loại cảm xúc này hiển nhiên truyền đến Liên Kỳ, hắn quả nhiên cho xe đậu tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng ra lệnh đậu xe, nhân viên vội vàng chào hỏi, sau đó đi nhanh đến bên chỗ phụ lái mở cửa, đi vào. Nguyễn Nguyên chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã vươn ra tháo dây an toàn, bế cậu ra khỏi xe.

Thật sự là bế, hai tay đặt ở dưới mông cậu, để cậu treo lơ lửng trên không một lúc, Nguyễn Viên giật mình vội vàng hai tay ôm cổ Liên Kỳ, hai chân vô thức vòng qua eo Liên Kỳ, đi một lúc lâu sau khi xác định được Liên Kỳ ôm rất vững vàng, cậu mới lấy lại cảm giác bình tĩnh, áp vào tai Liên Kỳ hỏi dò thừ, có thể thả cậu ra không.

"Ta ôm không tốt sao? không phải là vì vật nhỏ dính dính không thoải mái mà lộ ra vẻ mặt đó sao? Đi trên mặt đất càng thêm đau, không bế, chờ đến khi em vào phòng lại khóc với tôi sao."

Liên Kỳ thẳng thắn nói ra khiến Nguyễn Nguyên dở khóc dở cười, cậu ấy không điệu đà như vậy, cũng không đến nỗi do tiểu huyệt dính nhớ khó chịu không đi được mà bày ra vẻ mặt cáu kỉnh, loại quan tâm quá độ này khiến Nguyễn Nguyên cảm thấy vừa vui mừng vừa sợ hãi,cậu không quen bị người khác sủng ái như thế này…Đúng, đây chính là sủng ái, thấu hiểu tâm tình của cậu ấy sau đó trấn an cậu ấy bằng hành động đầy tâm tình,đã từ rất lâu cậu mơ hồ cảm nhận.

Cho nên Nguyễn Nguyên cũng không cự tuyệt, cậu chỉ ngoan ngoãn tựa cằm lên vai Liên Kỳ, mũi ghé sát cổ hắn hít hít, nghe thấy nụ cười ngầm đồng ý của Liên Kỳ liền bị thân mật vỗ vào mông, Nguyễn Nguyên có chút thẹn thùng, vẫn như cũ gan to bằng trời áp miệng vào cổ Liên Kỳ, há miệng cắn nhẹ nói: "Em sẽ không khóc đâu."

Không khí mập mờ trước đó vừa tiêu tán lại mông lung trở về, Nguyễn Nguyên có chút lo lắng sợ người khác sẽ nhìn thấy bộ dạng của mình, không ngờ thang máy mình bước vào lại là thang máy đặc biệt bịt kín, cửa thang máy vừa mở ra chính là căn phòng tốt nhất thời gian trước Liên Kỳ đã đặt.

Căn phòng siêu lớn, siêu xa hoa, siêu cấp không thể tin được, siêu cấp vượt quá hiểu biết của Nguyễn Nguyên!

Nguyễn Nguyên trợn mắt hốc mồm, cảm thấy mắt mình sắp mù rồi, căn phòng màu vàng hoa lệ như vậy, cậu không dám mơ tưởng, nhưng càng khoa trương hơn chính là hoa hồng khắp nơi có thể nhìn thấy, có mấy trăm cánh hoa hồng đỏ trên sàn phòng khách Một bó hoa khổng lồ được bọc bằng mấy trăm bông hoa hồng, organza đen và chỉ vàng móc phía trên bó hoa để tạo vẻ lãng mạn và bí ẩn.

Những cánh hoa hồng rải trên tấm thảm dày, không phải toàn màu đỏ mà là hồng, trắng, xanh lam... Nguyễn Nguyên nằm trên vai Liên Kỳ, đầu quay qua quay lại, chói mắt đến mức nhìn không thấy.

Điều khiến cậu kinh ngạc nhất chính là khi Liên Kỳ bế cậu vào phòng ngủ, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là chiếc giường lớn sang trọng chiếm gần nửa căn phòng, ga trải giường màu vàng và chăn bông màu vàng kim, vải sa tanh sáng bóng, thế nhưng vẫn còn có hình trái tim làm bằng những cánh hoa hồng đỏ phía trên đó. Mỗi cánh hoa đều có hình dạng giống nhau màu sắc tươi sáng,rõ ràng là những cánh hoa đã được lựa chọn cẩn thận.