Chương 10.3

Nguyễn Nguyên dự định sẽ tiết kiệm tiền từ "Đệ tử tốt" trong tương lai, bởi vì người ta nói rằng khách hàng trả tiền mỗi tháng một lần, sau khi công việc hoàn thành sẽ trả đủ, thời gian tương đối cố định thích hợp để tiết kiệm, công việc lặt vặt trong nhà máy cơ khí tiền Kỳ Liên đưa đều được dùng để tiêu dùng hàng ngày cùng với trợ cấp của gia đình, thực ra bố mẹ cậu không cho cậu tiền nhưng họ cũng không thường tới đòi tiền, cũng chỉ có Nguyễn Miên một con thú nuốt vàng cần hỗ trợ tài chính.

Nếu em trai có thể hiểu chuyện hơn, hoặc là thuận lợi với Liền Kỳ gì đó, có lẽ ngày giàu có và tự do của cậu sẽ không còn xa nữa... Chà, bởi vì Kỳ Liên đã được liệt kê là ưu tiên không thể thay thế đệ nhất Alpha, cho nên Nguyễn Nguyên đối với Liên Kỳ đã không chú ý từ lâu rồi, sự ghen tị mà cậu dành cho Nguyễn cũng dần lắng xuống.

Đêm đó cậu và Samuel phụ trách sửa chữa cánh tay trái và phải của máy bay chiến tranh, trong khi người đàn ông có râu ở phòng điều khiển tổng thể phía sau để chỉ đạo kiểm tra lần thứ hai, máy bay đối diện với mặt tường đang chiếu một phiên bản điện tử của bản vẽ để hai người sử dụng đối chiếu, Nguyễn Nguyên dần bị ám ảnh việc tháo các bộ phận, cọ rửa, xác định, ghi lại quá trình lắp ráp, sau đó lắp lại bằng các bộ phận mới từ núi bộ phận, quá phức tạp, cho dù cậu đã làm việc trong nhà máy máy móc hai năm, gặp qua nhiều linh kiện lưu hành trên thế giới rất nhiều, cũng không có tổ hợp nào có thể sánh được với bất kỳ bộ bộ phận nào trên chiếc máy bay này.

Máy bay chiến tranh cùng máy bay dân dụng đều có điểm giống nhau, không có lý do gì lại một chút tương tự lại không tìm thấy, ở cậu hạn chế kiến thức cùng nhận thức, có lẽ chỉ có tùy cơ chế tạo máy bay chiến tranh cá nhân mới có thể làm được độc nhất vô nhị, chính là cái này tiêu tốn một cái giá cực cao chi phí kỹ thuật không thể tưởng tượng nổi, người bình thường căn bản không thể nào sở hữu được, khẳng định phải nhờ quân đội hỗ trợ...

Mà nếu đúng như vậy, thì giá trị của chiếc máy bay này quả thực vượt xa những một người bình thường có thể tưởng tượng, tay cậu còn không xứng chạm vào nó, càng đừng nói là sửa, sinh viên năm ba trường kỹ thuật, cho dù điểm số của cậu là bao nhiêu còn thực hành cũng không có khả năng thiết kế ra chiếc máy bay cổ như vậy.

“....... Nguyễn Nguyên?” Nghe thấy chiếc kẹp trong tay Nguyễn Nguyên đập vào cánh tay máy bay vài lần một cách bất thường, Samuel ngẩng đầu nghi ngờ hỏi, rong tầm mắt Nguyễn Nguyên đang ngồi trên giá ba chân nhô ra khỏi tường, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm linh kiện trong tay, hai tay run run nói: "Emhơi sợ ..."

Samuel hiểu tâm trạng của Nguyễn Nguyên, cậu ta vào thời điểm đó cũng như vậy, cậu ta cảm thấy rất bất an sau khi nhìn thấy thứ gì đó ngoài tầm hiểu biết của mình nói rõ rằng đó không phải là thứ cậu ta có thể chạm vào, cũng lúc đó cậu ta được người đàn ông co râu an ửi rất nhiều, cho nên lúc cậu ta định an ủi Nguyễn Nguyên không cần phải sợ hãi, lại thấy cậu ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ bừng dị thường, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

"Nhưng mà, Samuel...có thể tiếp xúc với những thứ này...không có ai trên thế giới này may mắn hơn chúng ta, làm sao em có thể may mắn như vậy?"

Cao cấp alpha, thượng phẩm, máy bay chiến tranh, những thứ này bình thường Beta cả đời không chạm tới được, cậu lại cư nhiên bình thường được chạm vào, một cái nguyện ý vì cậu tiêu tiền, một cái cậu tuỳ ý dỡ hàng, đây là một trải nghiệm có một không hai trong đời tất cả chỉ diễn ra trong hai tuần, thậm chí nó còn đang được tiến hành.

Cổ họng khẽ nhúc nhích, cậu nuốt nước miếng điều chỉnh lại tâm trạng, cười với Samuel một cái rồi tiếp tục chiến đấu, lần này đến phiên Samuel hỏi cậu: "Cậu không tò mò khách hàng là ai sao?"

"Tò mò, đương nhiên. Bất quá em không hỏi, càng hỏi càng nhanh chết, em còn nghĩ ‘ học tập ’ một thời gian."

Samuel còn chưa kịp sửng sốt, một trận cười sảng khoái râu quai nón từ phòng điều khiển chính truyền đến: "Thông minh a, tiểu Samuel, cậu không có như em nói ngu xuẩn như vậy."

"Hừm, nếu không ngu ngốc sẽ không làm nhiều như vậy công việc cũng không tiết kiệm được tiền." Samuel nhìn chằm chằm phòng điều khiển chính trừng mắt, mặc kệ râu ria xồm xoàm tiếp tục cúi đầu làm việc.

Đạn tự dưng bay tới Nguyễn Nguyên cười gượng một tiếng lặng lẽ đeo mặt nạ bảo hộ bịt tai với nụ cười khô khan, bắt đầu hàn gắn đam mê không chút phân tâm.