Chương 4: Lầm tưởng trúc mã là omega

Một omega xuất thân gia tộc lớn, lại còn cùng mình có hôn ước từ nhỏ, vậy chẳng phải là cơ hồi tốt mà ông trời cho sao?

"Dì út, dì muốn nói gì ạ? ”

"Kỳ Vãn sắp về nước, máy bay đáp sáu giờ chiều, con đi đón người ta đi. ”

Lạc Thiếu Khâu nghe, nheo mắt hạnh lại, trong con ngươi lóe ra sự tính toán khôn khéo.

Kỳ Vãn nếu là đối tượng thông gia mà mẹ đã chọn cho mình, vì sao mình không đi đón em ấy để ổn định địa vị của mình chứ.

Huống hồ, còn là omega do một gia tộc lớn bồi dưỡng, càng không có lý do từ chối nữa.

"Được, ngày mai con sẽ đi đón Tiểu Vãn. ”

Lâm Ngọc cúp điện thoại, cũng mặc kệ Lạc Thiếu Khâu nghĩ như thế nào.

Cuộc sống của alpha vẫn rất bận rộn.

Hiện giờ địa vị của mình không ổn định, dưới sự tiếp giáp tấn công trước sau của hai tên tạp chủng lòng lang dạ sói kia, có một omega giúp mình, hẳn là một lựa chọn không tồi.

Sân bay.

Sân bay quốc tế luôn là một nơi đặc biệt sôi động, đặc biệt là hôm nay.

Lạc Thiếu Khâu bị người xung quanh chen chúc khiến sắc mặt cực kỳ không tốt.

Nghĩ xem, cậu là một đại thiếu gia da mềm thịt quý, làm sao lại phải trải qua khổ sở như vậy?

Cho tới bây giờ cũng đều là người khác nể mặt nể mũi cậu, còn phải vội vàng nịnh bợ hắn, làm sao có thể vì chờ một người mà đứng trông mong ở sân bay.

Nhưng vừa nghĩ đến có được Kỳ Vãn, cùng với sự ủng hộ của Kỳ gia sau lưng anh, thì những chuyện nhỏ này thì tính là cái gì.

Sớm biết, có công mài sắt có ngày nên kim, nếu như Lạc Thiếu Khâu co được dãn được, cũng sẽ không đi tới ngày này.

Nhớ lão già nhà cậu, hiện tại còn ở bệnh viện nửa chết nửa sống, không vì mình mưu lợi ích, còn có thể trông cậy vào ai chứ.

"Anh Khâu Khâu. ”

"Là anh sao, anh Khâu Khâu. ”

Đang lúc cậu đnag tự đắc năng lực phi phàm của mình, chàng tiên kéo vali này liền đi tới trước mặt cậu.

Kỳ Vãn Bạch, là kiể đặc biệt trắng, bộ dạng đẹp trai, phù hợp với ảo tưởng của Lạc Thiếu Khâu về một omega hoàn mỹ.

Em ấy còn ngọt ngào, còn gọi cậu là anh Khâu Khâu.

Lạc Thiếu Khâu đã lâu không được người ta gọi như vậy, trong lúc nhất thời trên mặt ửng lên chút hồng.

"Anh Khâu Khâu, không ngờ anh thật sự đến đón em. ”

Kỳ Vãn buông vali ra, vô cùng chủ động kéo tay Lạc Thiếu Khâu nhẹ nhàng lay động, giống như đang làm nũng.

!!!

Sao lại có O ngọt ngào như vậy, Lạc Thiếu Khâu cảm thấy mình có chút không chịu nổi.

"Khụ khụ. ”

Ho hai tiếng che giấu lúng túng.

"Kỳ Vãn, nơi công cộng, em… em phải tự bảo vệ mình. ”

Lạc Thiếu Khâu cảm thấy du͙© vọиɠ bảo vệ của mình trước mặt Kỳ Vãn tăng vọt, ai có thể từ chối một người ngọt ngào như này chứ, ít nhất Lạc Thiếu Khâu cô đơn hơn hai mươi năm sẽ không biết.

"Hả? Anh Khâu Khâu sẽ bảo vệ em mà”

Kỳ Vãn ôm Lạc Thiếu Khâu chặt chẽ, tươi cười như ánh dương rực rỡ.

Lạc Thiếu Khâu đẩy hai cái cũng không đẩy ra được.

"Kỳ Vãn..."

"Anh Khâu Khâu không thích em sao? Hồi trước anh đều gọi em là Tiểu Vãn. ”

Kỳ Vãn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thoạt nhìn điềm đạm động lòng người, Lạc Thiếu Khâu lập tức bị ôm lấy.

"Hả? ”

Có chút mờ mịt, có chút nghi vấn vô thức không biết làm sao, khiến Kỳ Vãn cười càng sáng lạn.

"Rõ ràng trước kia Khâu Khâu đều gọi em là Tiểu Vãn ”

Bộ dáng nhỏ nhắn này quyến rũ người khác, khiến Lạc Thiếu Khâu cực kỳ động tâm rồi.

Thiếu niên biết cha mình có một đống con riêng, một lòng chăm ngoan học tập, giẫm lên những tên tạp chủng kia dưới chân, tất nhiên sẽ không có thời gian yêu đương.

Bây giờ có một tiểu O xinh đẹp làm nũng với cậu, tâm tình cậu rất khó không kích động đó.

"Khâu Khâu, anh không muốn gọi em là Tiểu Vãn sao? ”

Kỳ Vãn cười khẽ, đôi mắt giống hồ ly tinh, Lạc Thiếu Khâu biết, mình chính là muốn cưới em ấy.