Chương 2: Phát giận đánh người

Nhưng người bên trên tại sao lại thay đổi không có quan hệ gì với anh. Anh là trợ lý Lạc Thiếu Khâu đề bạt, trước khi nhậm chức này, Lạc Thiếu Hiên và Thiệu Thần đều dặn dò anh, cứ nghe mệnh lệnh của cậu trước, sau đó có việc gì thì đến tìm bọn họ.

Đương nhiên, hai người bọn họ tách ra nói.

Anh cho rằng Lạc Thiếu Khâu có chút xoi mói bên ngoài thôi, không ngờ cậu lại là một người chẳng khác nào bình hoa.

Bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa.

Người làm công như anh thật sự quá gian nan mà.

Anh đã đánh tiếng trước với quản lý Lạc và quản lý Thiệu, chỉ mong hai người nhanh đến cứu anh.

Rốt cục, tiếng gõ cửa vang lên.

"Lạc tổng, tôi có thể đi vào không?" Là giọng nói của Thiệu Thần.

Lạc Thiếu Khâu có chút luống cuống, cậu không thể cho Thiệu Thần tiến vào, trong văn phòng là một mảnh hỗn độn, cậu không thể cho hắn nhìn thấy dáng vẻ cuồng nộ vô năng của mình.

" Lạc tổng? Lạc tổng, vậy tôi trực tiếp đẩy cửa vào...."

"Cậu, mau quét tước sạch sẽ, chút việc nhỏ ấy làm không được thì không cần đi làm nữa."

Lạc Thiếu Khâu nói xong liền bước đến cửa, vào lúc Thiệu Thần còn chưa nhìn thấy, cậu nhanh tay đóng cửa lại.

"Quản lý Thiệu đến đây vừa lúc giữa trưa, có chuyện gì vừa ăn vừa nói."

Lạc Thiếu Khâu thuận tay nắm lấy tay Thiệu Thần, bàn tay trắng nõn cầm lấy bàn tay màu tiểu mạch của hắn, ngay chính hắn còn không chú ý đến mồ hôi lành lạnh dưới lòng bàn tay.

Một tay Thiệu Thần bị cậu nắm lấy: "Được, Lạc tổng muốn ăn gì?" Bàn tay kia bị Beta nắm lấy, xoay người đi theo.

Hai người đều không phát hiện ánh mắt sâu thẳm của người vội vàng đuổi tới.

" Lạc tổng, món cá của nhà này rất nổi tiếng." Thiệu Thần kéo ghế giúp cậu, đem chén, đũa đặt trước mặt Lạc Thiếu Khâu.

Lạc Thiếu Khâu trước mặt người ngoài sẽ không để lộ bộ mặt thật của mình, đặc biệt là trước mặt đối thủ cạnh tranh.

Tuy rằng cậu thắng người trước mắt nhưng không thể chắc chắn đối phương không có cơ hội ngóc đầu.

"Tôi vẫn tin vào khẩu vị của quản lý Thiệu, quả nhiên rất ngon. Lạc Thiếu Khâu rũ mắt, người đẹp ăn gì cũng đẹp.

Cậu ăn cơm như mèo nhỏ, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, Thiệu Thần yên lặng nhìn Beta trước mắt.

" Lạc tổng thích là tốt rồi, sau này chúng ta có thể thường đến đây." Thiệu Thần cười cười, mở miệng nói.

"Thì ra quản lý Thiệu mang Lạc tổng đến đây hưởng thụ a, không biết có chỗ cho tôi không, Lạc tổng?"

Lạc Thiếu Hiên không chờ Lạc Thiếu Khâu trả lời liền đặt mông ngồi bên cạnh cậu.

"Mấy món này thoạt nhìn không tồi, Lạc tổng thử xem, hiện tại là mùa cua mập nhất, món chân cua này rất ngon."

Lạc Thiếu Hiên tách vỏ rất nhanh, trực tiếp đưa đến bên miệng cậu.

"Có phải ngon lắm không?" Còn thuận tay lấy khăn lau miệng cho cậu.

Lạc Thiếu Khâu bỗng cảm thấy là lạ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Thiếu Hiên có chút quen mắt.

Trước đó vài ngày bàn việc, Vương tổng mang theo tiểu tình nhân đến dùng cơm, tình nhân đó của Vương tổng không phải cũng giống như dáng vẻ hiện tại của hắn ta sao?!

Lạc Thiếu Hiên!

Đây là xem cậu thành gì, là loại người không đứng đắn đến ăn cơm sao?

Nâng tay đẩy Lạc Thiếu Hiên ra, đè lửa giận xuống.

"Quản lý Lạc, cậu đang làm gì vậy?"

Con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm Lạc Thiếu Hiên, ngón tay mảnh khảnh bị hắn ta chạm phải, Lạc Thiếu Khâu cắn răng cố đè nén lửa giận trong lòng.

" Lạc tổng làm sao vậy? Ăn không ngon sao?"

Lạc Thiếu Hiên kinh ngạc hỏi thăm, tiện tay ném khăn vào thùng rác.

Móng vuốt của mèo nhỏ trong nhà quá sắc bén, đôi khi cũng không phải chuyện tốt.

Lạc Thiếu Hiên vô tội nhìn cậu nên Lạc Thiếu Khâu nghĩ bản thân quá đa nghi rồi.

Sao lại có thể như vậy được, bản thân cậu cũng không phải Omega mềm yếu, sao lại có Alpha ôm ý tưởng loạn thất bát tao với cậu được.

Đặc biệt đối phương còn là em trai trên danh nghĩ, cùng cha khác mẹ với cậu.

" Không có việc gì, tôi ăn no rồi, hai người tiếp tục đi."

Nói xong, Lạc Thiếu Khâu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, vòng eo nhỏ nhắn bị âu phục bao lấy càng làm người ta nhung nhớ.

Tay Thiệu Thần khẽ siết lấy đôi đũa.