Chương 4

"Từ thiếu gia, cậu, cậu không sao ch..." Lời nói của Mạnh Đồng còn chưa nói xong thì đã bị Alpha ôm thật chặt, Từ Kiến Sơn ôm anh thật chặt, không biết có phải Mạnh Đồng quá nhạy cảm hay không, anh cảm thấy hơi thở của Alpha đang phải vào cổ anh, hơi ngứa.

Lòng bàn tay Từ Kiến Sơn áp lên sau gáy Mạnh Tống, Mạnh Đồng nghe thấy tiếng nức nở của hắn, nghĩ đến cái chết của người thân, gượng cười qua loa, anh không khỏi thương hại và thông cảm, vì vậy anh cũng không giãy ra.

Bàn tay còn lại của Alpha ôm chặt lấy eo Mạnh Đồng, nước mắt chảy ra, giọng nói hơi khàn khàn: "Anh Tiểu Đồng, trước kia anh không gọi em là Từ thiếu gia, anh còn nhớ không?" Hắn buông Mạnh Đồng ra, đôi mắt đỏ khóc nhìn chăm chú vào Beta, "Anh gọi em là Evan, giống như ba mẹ em gọi em vậy."

Mạnh Đồng cười hơi lúng túng: "Đó là lúc tôi còn nhỏ, bây giờ tôi đã lớn rồi, gọi cậu như vậy cũng không ổn lắm..."

"Sao lại không ổn? Em luôn nhớ những ngày chúng ta hòa thuận khi còn nhỏ." biểu cảm của Từ Kiến Sơn lúc này giống như hai người trong đám tang vừa rồi, Mạnh Đồng nhìn khuôn mặt hắn, như thể nó từ từ trùng lặp với khi hắn còn nhỏ, hơi mê man, nghe hắn nói: "Nếu không phải lần này ông nội em qua đời, anh sẽ không bao giờ đến gặp em suốt quãng đời còn lại sao?"

Trong đôi mắt ướŧ áŧ của hắn hiện lên sự đau lòng, Mạnh Đồng không biết nên nói gì. Từ Kiến Sơn dường như không muốn ép buộc anh, lại lắc đầu: "Không sao, em không trách anh đâu. Chỉ có trước mặt anh em mới có thể là con người thật của em, em thật sự rất mệt mỏi, anh ở lại đi, vì em, được không?"

Như thể sợ anh sẽ chạy mất, Alpha dần dần tăng sức mạnh nắm lấy cánh tay Mạnh Đồng, cậu cao hơn Mạnh Đồng rất nhiều, hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Đồng, giọng điệu căng thẳng cầu xin.

Mạnh Đồng nghĩ rằng hắn nói ở lại chỉ là để dành thời gian này với hắn, hơn nữa anh thực sự không thể nhìn vẻ mặt đáng thương của Từ Kiến Sơn mà nói không được, vì vậy cuối cùng anh phải gật đầu đồng ý.

"Anh Tiểu Đồng à, anh có đói bụng không? Muốn ăn chút gì đó không, em nhớ anh rất thích bánh dâu tây, còn thịt kho tàu nữa." Từ Kiến Sơn hơi hứng thú nói, hắn cởϊ áσ khoác, xắn cổ tay áo lên, lộ ra cánh tay đầy gân xanh, Mạnh Đồng thấy hắn đi về phía phòng bếp, vội vàng ngăn hắn lại: "Không, tôi không đói, tôi cũng không thích ăn những thứ đó nữa."

Alpha khựng lại, hắn chậm rãi xoay người, biểu cảm trên mặt khiến Mạnh Đồng có chút khó hiểu trong chốc lát, một lúc sau, hắn lộ ra vẻ mặt khó chịu và bất lực, lông mày hơi rủ xuống, lông mi dày chớp chớp. Mạnh Đồng vô thức cảm thấy có lỗi, anh phải thừa nhận Từ Kiến Sơn có vẻ ngoài rất đẹp, làm cho người ta đều muốn nhận tội thay hắn.

"Tôi..."

"Không sao, chúng ta đã xa nhau mười hai năm rồi, thị hiếu thay đổi là chuyện bình thường." Alpha lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình, nhưng sự cô đơn trên mặt lại chạm vào trái tim vốn đã mềm mại của Mạnh Đồng.

"Ở đây cậu có cái gì có sẵn không? Tôi cũng hơi đói, Evan?"

Mắt Alpha bỗng sáng lên, hắn gật đầu, nhanh chóng đi đến tủ lạnh hai cửa mở ra, trong đó có rất nhiều món ăn chưa ăn, chắc được dì giúp việc làm trước đó.

Mạnh Đồng không để Từ Kiến Sơn động tay nữa, anh bảo Từ Kiến Sơn đợi bên cạnh, mở nồi ra tự nấu vài món.

Trông anh rất tập trung khi anh bận rộn. Đặc điểm khuôn mặt của anh không nổi bật, nhưng rất thoải mái. Không có bất kỳ sự hung dữ nào, đường nét mềm mại, đuôi mắt còn rủ xuống tăng thêm sự ngây thơ. Alpha nhìn mọi đường nét trên mặt anh, ánh mắt tham lam lại có cảm giác xâm lược, nào có còn vẻ đáng thương vừa rồi nữa. Nhưng beta lại quá chậm chạp, nên không hề phát hiện ra.