Mạnh Lương Hà gọi Mạnh Đồng vẫn đang làm việc ngoài đồng lên, sáng nay, bởi vì anh đã làm việc dưới ánh mặt trời thiêu đốt nhiều năm, làn da của Mạnh Đồng bị rám nắng, sở hữu làn da màu lúa mì khỏe mạnh, trên mặt anh xuất hiện một lớp đỏ nhạt khi anh đổ mồ hôi.
Anh đặt cái cuốc sắt trong tay xuống, chậm rãi đi dọc theo đường mép ruộng đi về phía Mạnh Lương Hà đang ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa.
"Ba, có chuyện gì vậy?" Mạnh Đồng và Mạnh Lương Hà đều là beta, so với dáng vẻ thô ráp của Mạnh Lương Hà, gương mặt của Mạnh Đồng thừa hưởng sự mềm mại giống như người mẹ đã khuất của anh. Trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, anh giơ tay lên lau những giọt mồ hôi trên cổ.
Mạnh Lương Hà rít nhẹ điếu thuốc khô khốc trong tay, hơi híp mắt lại, vẻ mặt hơi tang thương, ho khan hai lần: "Vừa rồi, nhà họ Từ gọi điện thoại nói ông cụ Từ đã qua đời rồi con à."
"Ba già rồi, con thay mặt ba đi đến chia buồn cùng họ nhé." Mạnh Lương Hà dập tắt tàn thuốc đỏ tươi đang cháy trong tay hắn, Mạnh Đồng duỗi cánh tay mạnh mẽ đỡ ông lên.
Hai cha con cùng nhau đi bộ đến nhà, trên đường đi, Mạnh Lương Hà không nhịn được nhắc tới sự tốt bụng của nhà họ Từ đối với Mạnh Lương Hà và ông nội của Mạnh Đồng nhiều thế nào.
Mạnh Lương Hà đi siêu thị mua một ít hương rồi quay về, ông bảo Mạnh Đồng nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị bắt xe lên thành phố, có lẽ phải đến buổi tang lễ ngay trong đêm.
"Vâng, con hiểu rồi." Mạnh Đồng đáp lại, đôi dép lê trên chân kêu xèn xẹt trên tấm gỗ. Anh bước vào phòng ngủ, suy nghĩ một lát, lông mày rậm hơi nhăn lại, xoay người mở tủ lấy ra một bộ đồ trang trọng mà mỗi năm anh miễn cưỡng mặc, tắm rửa, sau đó thay vào.
Những ngày này, trời không quá nóng. Mạnh Đồng mặc một chiếc áo vest mới giặt bên trong cùng. Bởi vì nó đã được mặc trong nhiều năm, bị giặt nhiều nên cũng đã mỏng hơn.
Mạnh Đồng đứng trước gương, cơ bắp màu lúa mì được áo vest bọc chặt, hai cơ ngực phình ra bị ép ra một cái khe ngực không nông lắm. Núʍ ѵú màu đỏ dịu dàng đã có thể được nhìn thấy thông qua áo vest mỏng. Anh cúi xuống mặc bộ vest vào, nhìn cách anh nhìn vào gương, vẫn còn hơi không quen. Trên khuôn mặt khiêm tốn của anh hiện lên vẻ xấu hổ khó chịu, mãi cho đến khi Mạnh Lương Hà gọi anh ra ngoài, anh mới thở dài rồi đi ra ngoài.
Mạnh Lương Hà liếc mắt nhìn anh vài cái rồi gật đầu. Ông thò tay vào túi lấy một xấp tiền ra đưa cho anh: "Ra ngoài thì phải mang tiền theo phòng thân. Con mang thêm một chút để khi đám tang kết thúc có tiền bắt xe về."
"Vâng, ba, ba đợi con về nhé." Mạnh Đồng không hề trốn tránh, anh hiểu rõ tính cách của Mạnh Lương Hà. Cất tiền vào ba lô, anh tạm biệt Mạnh Lương Hà rồi đến bến xe cách đó vài km để chờ xe buýt.
Nhiều năm trước, người của nhà họ Từ đã trở về sống vài tháng trong căn biệt thự cũ mà Mạnh Lương Hà phụ trách canh giữ. Cụ thể thế nào thì Mạnh Đồng không thể nhớ chính xác, nhưng anh chỉ nhớ rằng vào thời điểm đó, nhà họ Từ đã rất giàu có.
Mạnh Đồng hỏi Mạnh Lương Hà địa chỉ của nhà họ Từ khi anh đến nơi. Mạnh Lương Hà chỉ nói anh không cần phải để ý nhiều, khi đến thành phố, anh cứ hỏi người đi đường anh tình cờ gặp là họ sẽ chỉ anh đến tận nơi.
"Chú, chú có biết Từ tiên sinh Từ Dật Hoài sống ở đâu không?" Mạnh Đồng vừa xuống xe thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh nên đã bước về phía trước hỏi người kia.