Chương 2

"Có thể cho tôi nếm thử một chút không?"

Giản Hòa nghi ngờ mình nghe nhầm, khó tin nhìn Hạ Dữ Châu.

Hạ Dữ Châu lặp lại lần nữa, "Thơm quá, có thể cho tôi nếm thử một chút không?"

Giản Hòa sửng sốt một hai giây, sau đó vội vàng đưa hộp cơm cho Hạ Dữ Châu.

Omega cũng lại gần, "Oa, quả thật là rất thơm, tôi cũng muốn nếm thử có được không?"

Lượng cơm của Giản Hòa vốn không nhiều, cho tới bây giờ chưa từng có ai muốn ăn cơm hộp do cậu làm, rất nhanh đã bị Hạ Dữ Châu và Omega mỗi người một đũa ăn hết.

Hạ Dữ Châu xin lỗi, "Thật ngại quá, ăn ngon quá, tôi đặt lại cho cậu một phần nhé."

Giản Hòa lấy lại tinh thần cầm lấy đũa từ tay Hạ Dữ Châu.

"A, không sao không sao, tôi tự đặt một phần là được rồi."

Thường ngày Hạ Dữ Châu đều ăn cơm ở nhà ăn của nhân viên, Giản Hòa cảm thấy cơm ở nhà ăn của nhân viên hơi đắt nhưng ở đó có thể nhìn thấy Hạ Dữ Châu chậm rãi ăn cơm cũng đáng. Nhưng sau đó trong nhà lại có thêm một Yến Kiều An còn đang đi học. Vì thế Giản Hòa chỉ có thể tự mình nấu cơm.

"Không sao đâu." Hạ Dữ Châu giữ chặt Giản Hòa.

Giản Hòa bị Alpha nắm đến nhịp tim đập thình thịch, muốn rút tay ra nhưng mãi vẫn không rút được.

"Tôi vừa mới đặt xong rồi."

"Vậy tôi có thể theo ăn chực không?"

Omega lại gần.

Trong lòng Giản Hòa hơi cảm thấy mất mát nhưng nhanh chóng trở nên phấn chấn, mình là một Beta cóc ghẻ, đừng hòng trèo cao lên Alpha thiên nga.

Hạ Dữ Châu nhìn Giản Hòa.

Giản Hòa vô thức nhìn lại Hạ Dữ Châu.

Omega cũng nhìn Giản Hoà theo Hạ Dữ Chu, "Giản Hòa, có được không?"

"Không được." Hạ Tự Chu lên tiếng từ chối,"Tôi chỉ đặt đủ suất cho hai bọn tôi."

Omega buồn bã cụp mắt, "Vậy được rồi."

"Nhưng có thể kết bạn wechat của anh để thỉnh giáo về thực đơn không? Cơm anh làm ngon lắm."

Kết bạn wechat với Omega xong rồi lại cùng Hạ Dữ Châu ăn cơm trưa trong phòng làm việc riêng của anh, không biết nó đắt hơn hộp cơm của mình bao nhiêu lần.

Giản Hòa vẫn đắm chìm trong hư ảo bồng bềnh, có thể là bởi vì có sự tiếp xúc của Omega và Hạ Dữ Châu nên có không ít đồng nghiệp cũng nhiệt tình với cậu, ngoài sáng trong tối hỏi thăm thực đơn rồi còn kết bạn wechat với cậu.

Mãi cho đến khi Giản Hòa về nhà nhìn thấy em trai cùng cha khác mẹ - Cặp sách của Yến Kiều An nằm ở trên sô pha thì loại cảm giác hư ảo này lập tức rơi xuống đáy vực.

"Anh, sao giờ anh mới về vậy."

Học sinh cấp 3 - Yến Kiều An đã thay đồ ngủ đi ra từ trong phòng, "Em đói quá, muốn ăn cá Squirrel."

Giản Hòa ngồi phịch xuống sô pha, "Chỉ có mì ăn liền, có ăn hay không thì tùy."

"Đừng mà anh! Em là học sinh cấp ba đang lớn lên đó, sắp thi đại học rồi, sao anh có thể đối xử với em như vậy."

Giản Hòa liếc Yến Kiều An một cái, không biết tại sao Yến Kiều An lại nổi điên chuyển từ bộ phận quốc tế sang bộ phận thi đại học, không ra nước ngoài thì phải ở lại trong nước. Còn kiên quyết vào ở nhà cậu, lý do là vì gần trường.