Chương 1: Beta

Đây là một thế giới rất hiếm có Omega, chủ yếu là Alpha và Beta.

Anh có giới tính thứ hai là Beta, không có gì quá ngạc nhiên, mặc dù chiều cao của anh đạt đến một mét tám sáu, nhưng không có quá nhiều cơ bắp, ngược lại rất gầy, nhìn từ xa như một cây gậy tre.

Không sao, làm một Beta vẫn tốt hơn nhiều so với Alpha, Omega, mã khởi động sẽ không bị quấy rầy bởi thời kỳ phát tình, cũng không bị cám dỗ bởi pheromone trong việc lựa chọn một đối tượng.

Điều anh ghét nhất là Alpha, những người có hành vi không được kiểm soát bởi suy nghĩ, và những người này như thể chỉ tồn tại bằng nửa thân dưới.

Anh trông khá đẹp trai, không phải là đẹp trai kiểu chói rọi, mà là đẹp trai kiểu ảm đạm. Đôi mắt của anh thực sự rất lớn, nhưng lúc nào cũng lờ đờ, một đôi mắt phượng xinh đẹp biến thành mắt cá chết, khuôn mặt không có biểu cảm gì, cộng với mái tóc dài của anh, giống như một người lúc nào cũng ủ rũ mệt mỏi, giọng nói lạnh nhạt, làm cho mọi người cảm thấy như thể chưa bao giờ phát ra âm thanh cao hơn nỉ non.

Anh luôn đeo tai nghe, bất cứ ai nói định chuyện với anh nhìn thấy vậy liền bỏ cuộc, vì vậy anh cũng không có bất kỳ người bạn thân nào. Nhưng điều này thì sao chứ?? Một đôi Beta, tình cảm chỉ còn lại tình thân, bình thường đối xử với anh cũng được, nhưng vĩnh viễn cũng không tốt hơn người anh Alpha của anh.

Bây giờ anh đã học xong lớp mười hai, còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, các bạn cùng lớp khác đang lắng nghe cẩn thận, chỉ có mình anh đang nhàm chán quay bút, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bàn tay của anh rất dài, năm ngón tay sáng bóng, ngoại trừ vết chai được hình thành từ việc viết và vẽ, hầu như không có vết sẹo nào, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng đảm bảo khi đánh máy và vẽ không bị cản trở. Dùng tay xoay bút như vậy gần như có thể gọi là một hình ảnh đẹp mắt, nhưng lại không có ai để tới vẻ đẹp này của anh.

Ánh nắng mặt trời buổi tối rất mềm mại, ánh nắng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh, khuôn mặt đẹp trai nhuộm một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, anh khẽ nhắm mắt, lông mi như phiến quạt nhẹ nhàng rung động. Anh mím đôi môi màu hồng nhạt, cằm chống lên tay kia, nhất thời làm cho vị trí gần cửa sổ cũng trở nên sáng chói lấp lánh, người khác nhìn được cảnh này cũng nhịn không được nghĩ đến tiên nhân từ trên trời hạ phàm xuống nhân gian, sợ cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Lương Nguyên." Có người đang gọi cậu, cậu quay đầu nhìn.

"Bài kiểm tra của cậu rơi xuống đất." Bạn cùng bàn hình như ý thức được mình đã phá vỡ không gian yên tĩnh này, ngượng ngùng nói.

Anh nâng mặt lên. Bài kiểm tra rơi khá xa, bạn cùng bàn không nhặt được, nhưng anh chỉ cần đưa tay ra là có thể dễ dàng nhặt nó lên.

Bài kiểm tra toán học, tổng số điểm hai trăm, anh được một trăm hai mươi ba điểm, đứng vị trí cuối lớp, anh không quan tâm, anh biết mình không phù hợp với những thứ này, trong bất kỳ lĩnh vực nào, nếu thấy bản thân không phù hợp thì anh sẽ không tự ép mình.

Giáo viên trên bục giảng đã viết toàn bộ bài giảng lên một tấm bảng đen, anh không chép dù chỉ một chữ, thậm chí ngoại trừ các bài tập về nhà cần thiết, anh sẽ không mang theo bút để viết một từ.

Anh không đặt yêu cầu cao về bản thân, thi đậu vào trường đại học thành phố S, có một tấm bằng học đại học là ok, dù sao anh đã có một mục tiêu có thể đạt được, đó là trở thành một tác giả truyện tranh.

"Đinh..." Tan học rồi.

Lớp học buổi chiều đã kết thúc, anh cầm chiếc ba lô trống rỗng lên, bên trong chứa một hoặc hai bức tranh ngẫu hứng, dẫn đầu đoàn học sinh chạy ra khỏi lớp học, chỉ để lại cho bạn cùng bàn một bóng lưng đẹp trai.

Chiều nay là ngày mở bán cuốn truyện tranh yêu thích của anh, không chạy nhanh hơn sẽ không thể cướp được cuốn truyện đó.