Chương 9

Nói đến việc người qua đường này thích Phí Dĩ Táp, là vì Phí Dĩ Táp từng vô tình giúp cậu tránh bị bắt nạt trên đường, nên từ lớp mười đến lớp mười hai cậu luôn thầm mến, mãi mới có dũng khí tỏ tình, kết quả là cậu lại xuyên vào thời điểm then chốt này, làm mọi thứ rối tung lên.

Mặc dù thoát khỏi kết cục bi thảm của người qua đường, nhưng lại dính dáng đến Hoắc Quyện. Trong sách, Hoắc Quyện giống như Thẩm Sính, đều không phải là người dễ chọc, tuy rằng khi còn là người qua đường Bủi Dữ Nhạc không có quan hệ với hắn, nhưng sau khi cậu xuyên qua thì khác rồi.

Cậu tự mình tỏ tình, tự mình ôm hắn.

Bùi Dữ Nhạc ước gì có thể trở về ngày hôm qua để ngăn cản bản thân lúc đó lại, đều tại cậu không suy nghĩ kỹ, mới khiến tình hình trở nên như hiện tại. Cậu luôn có cảm giác một khi bước vào, dường như sẽ bước vào một thế giới không biết trước.

Tự nhiên cậu cảm thấy hơi sợ.

Cậu cố gắng nhớ lại tình huống ngày hôm qua.

… Hôm qua người này thực sự đã từ chối cậu đúng không?

Đẩy cậu ra rồi xin lỗi, chắc chắn là từ chối rồi, vậy tại sao bây giờ lại đơn độc đưa cậu đến căn cứ của mình thế… muốn làm gì đó sao… Cậu mới xem xong bộ sưu tập quý giá của em gái, mở ra cánh cửa thế giới mới, cậu thực sự không muốn trở thành một trong số đó đâu!

Không đúng, quan trọng hơn là, cậu không thể quan tâm đến cậu mới đúng, dù sao cũng không có lý do gì.

Đầu óc của Bùi Dữ Nhạc rối nùi, khi cậu đang suy nghĩ có nên chạy đi không, thì Hoắc Quyện bước vào phòng học trống quay đầu lại, nhìn thấy cậu thiếu niên tóc xoăn đứng bất động ở cửa, không biết đang nghĩ gì, khuôn mặt trắng trẻo vừa xanh vừa trắng, thật là đặc sắc.

Hắn im lặng một giây, nói: "Vào đi."

Giữa đàn ông và thiếu niên, trông hắn còn chưa đầy mười tám tuổi, chắc ít hơn cậu ở thế giới thực tầm hai, ba tuổi. Nhưng từ trong giọng nói nhàn nhạt đó, Bùi Dữ Nhạc đã nghe ra một sự kiên định không thể chối từ.

Đúng rồi.

Alpha vốn dĩ là sinh vật như vậy mà.

Rất giỏi ra lệnh.

Là đối tượng khiến người ta vô thức muốn phục tùng.

Bất kể là Omega, hay Beta.

Thậm chí... Người có pheromone mạnh, ngay cả Alpha cũng sẽ khuất phục.

“Cạch” ——

Cửa lớp học đóng lại.

Khi Bùi Dữ Nhạc lấy lại tinh thần, nhận ra mình đã bước vào.

Sau khi vào, mùi hương lạnh lẽo của cây bách trở nên nồng nàn hơn, từ bốn phương tám hướng lặng lẽ bao quanh Bùi Dữ Nhạc.

Bùi Dữ Nhạc không phải là Omega, nhưng từ mùi hương này, cậu cảm nhận được sự áp bức, lông tơ sau lưng đều dựng lên, luôn có cảm giác như đang đối đầu với kẻ thù nguy hiểm.

Cậu nhìn Hoắc Quyện trước mặt, tim không khỏi nhói lên, tinh thần cũng rất căng thẳng.

Cậu thực sự không hiểu người này định làm gì.

——Chẳng lẽ cậu chưa nghe nói lần trước có người dám làm như vậy với Hoắc Quyện, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện sao?

Lời của Phí Dĩ Táp lóe lên trong đầu Bùi Dữ Nhạc, lúc đó cậu mơ màng bỏ qua hàm ý sâu xa trong đó, giờ nghĩ lại, đối chiếu với tình huống hiện tại, thực sự không thể không khiến người ta suy nghĩ.

Đúng vậy, người này không thể quan tâm đến người tầm thường như cậu được, đặc biệt đưa cậu đến đây, có lẽ là để đánh cậu một trận!

Tim của Bùi Dữ Nhạc đập loạn lên, thấy Hoắc Quyện quay lại, bước đến gần cậu, cả đầu cậu lập tức đơ cứng.

Bình tĩnh bình tĩnh...

Hôm qua vì tưởng tượng quá mức mà mọi chuyện rối tung lên, tình huống hiện tại cũng có thể là cậu nghĩ quá nhiều, cậu phải bình tĩnh, bất biến ứng vạn biến!

Bước chân dài hai bước đã đến trước mặt Bùi Dữ Nhạc, Hoắc Quyện cúi đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt căng cứng của Bùi Dữ Nhạc, nhận ra cậu có vẻ hơi căng thẳng.

Hắn không để ý, cũng không quan tâm Bùi Dữ Nhạc đang nghĩ gì.

Hắn chỉ tùy ý, đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Bùi Dữ Nhạc.

“Ồ…”

Bùi Dữ Nhạc cảm thấy cổ tay bị nắm lấy, cậu luôn căng thẳng, khi tay của Hoắc Quyện nắm lấy, không kìm được phát ra tiếng hít thở từ cổ họng.