Chương 13

Kỳ dịch cảm lần này của Hoắc Quyện đến dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đây, thậm chí những Alpha bình thường bên cạnh hắn cũng không dám lại gần.

Cùng là Alpha, cậu ấy rất hiểu Hoắc Quyện hiện tại khó chịu thế nào.

Ban đầu Hoắc Quyện không có vấn đề gì, không ngờ đến tiết thứ tư, kỳ dịch cảm của hắn đột nhiên đến. vừa rồi Từ Yến Tây đã nghĩ rằng không nên để Bùi Dữ Nhạc lại gần vào lúc này, định bảo người rời đi, tránh chịu khổ.

Nhưng giờ đây vẻ mặt của Bùi Dữ Nhạc lại tràn đầy vẻ hoang mang không hiểu, dường như không biết tại sao mình không đứng vững, nhưng nghe thấy lời của Hoắc Quyện, lập tức thuận theo nói: "Nếu đã vậy, cũng trễ rồi... Vậy tôi đi trước..."

Cậu muốn đứng thẳng, nhưng hậu quả của việc gượng ép là suýt ngã ngửa ra sau, may mà Từ Yến Tây lại kịp thời đỡ lấy.

Từ Yến Tây đỡ lấy Bùi Dữ Nhạc hoàn toàn mềm yếu không thể động đậy, đánh giá cậu một lượt.

Hiện tại xem ra, ngoài việc đứng không vững, Beta này không có gì bất thường.

Còn mạnh hơn không ít Alpha.

Cậu ấy có chút bất ngờ, liền hỏi: "Cậu tự về được không?"

Bùi Dữ Nhạc cố gắng một lúc, bất lực nhận ra nếu không có ai đỡ thì không thể đứng vững.

"Thôi."

Từ Yến Tây nhanh chóng đưa ra quyết định: “Cậu đến đây."

Vài Alpha vì e ngại pheromone của Hoắc Quyện mà rời đi, hiện tại chỉ còn cậu ấy và Bùi Dữ Nhạc. Cậu ấy phải ở lại xem tình hình của Hoắc Quyện, nếu muốn Bùi Dữ Nhạc rời đi thì chỉ có thể tự mình đi, nhưng hiện tại người không thể đi, cậu ấy chỉ có thể tạm thời đưa cậu bào không gian bên cạnh.

Dựa vào tình trạng trước đây, người kia có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bùi Dữ Nhạc rất muốn về, nhưng chỉ dựa vào bản thân thì không thể đứng vững, đừng nói đến về nhà, nên chỉ có thể bị Từ Yến Tây kéo vào phòng học trống bên cạnh.

Từ Yến Tây đặt Bùi Dữ Nhạc xuống chiếc ghế sofa dài trong phòng.

Bùi Dữ Nhạc cảm thấy khi cơ thể tiếp xúc với ghế sofa, cảm xúc căng thẳng nào đó dần dịu lại, lúc này mới nhận ra ngón tay mình đang run rẩy không ngừng.

Hoàn toàn không thể kiểm soát, cứ run lên bần bật.

Bùi Dữ Nhạc cảm thấy rất kỳ lạ, dù cậu dùng tay đè ngón tay lại, nhưng vẫn không ngừng run, cậu hoang mang: "Đây... Rốt cuộc là sao vậy?"

"Hừ."

Từ Yến Tây cởϊ áσ khoác đồng phục ra, rồi thuận thế cởi hai nút áo sơ mi phía trên, dùng ngón tay gạt gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nhìn Bùi Dữ Nhạc nói: "Không sao, có nhịn một lúc sẽ ổn thôi. Cậu thật sự không tồi, vẫn chưa ngất xỉu."

Nên cảm thấy may mắn vì cậu là Beta, nếu là Omega thì...

Chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy rồi.

"?"

Tại sao lại ngất? Bùi Dữ Nhạc không hiểu, "ký ức" của cậu nói rằng cơ thể cậu rất tốt, chưa bao giờ bị ốm cả.

Dù Bùi Dữ Nhạc đã xem bộ sưu tập của em gái nhưng chỉ lướt qua thiết lập ABO, cậu chỉ biết Alpha là nhân vật lãnh đạo, Beta là người bình thường, còn Omega có thể mang thai, chứ thực ra cậu không hoàn toàn hiểu hết những điều này.

Nên cậu không hiểu tình trạng không thể tự kiểm soát cơ thể hiện tại, là phản ứng bản năng phục tùng một cách vô thức đối với Alpha có pheromone mạnh mẽ, những người chịu đựng kém có thể ngất đi cũng rất bình thường.

Từ vẻ mặt ngơ ngác của Bùi Dữ Nhạc, Từ Yến Tây nhìn ra sự nghi hoặc của cậu, cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế dài khác trong phòng, pheromone của Hoắc Quyện cũng khiến cậu ấy bị ảnh hưởng không ít, tâm trạng trở nên có chút bực bội.

Nếu không phải kỳ dịch cảm lần này của Hoắc Quyện dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đây, lo lắng hắn gặp chuyện, thực ra cậu sẽ trực tiếp đưa người đi. Từ Yến Tây xoa xoa đầu mày, nói với Bùi Dữ Nhạc: "Cậu cứ ngồi yên ở đó, đợi một lát sẽ ổn thôi."

Rồi Bùi Dữ Nhạc thấy Từ Yến Tây nhắm mắt lại.

Alpha trước mặt đổ đầy mồ hôi trên trán, toàn thân nhìn có vẻ hơi căng thẳng, dường như không thoải mái.