Năm đó Nghiêm Cẩn mười bảy tuổi. Chu Lý nhỏ hơn Nghiêm Cẩn một tuổi và Thư Vân nhỏ hơn hai tuổi đều đã phân hóa, nhưng Nghiêm Cẩn vẫn chưa phân hóa. Chu Lý nghi ngờ là do Nghiêm Cẩn bị suy dinh dưỡng lúc nhỏ, dẫn đến việc phân hóa muộn, nhất quyết phải đưa Nghiêm Cẩn đi kiểm tra.
Nghiêm Cẩn biết rõ mình là Beta, kiểm tra một nghìn lần, xét nghiệm một vạn lần, cậu cũng chỉ là Beta, trong lòng không muốn đi kiểm tra, liền nói không phân hóa cũng không sao, làm Beta cũng được, rất tốt.
Nghiêm Cẩn thề rằng đây chính là lời nói thật lòng của cậu, không muốn làm Omega bị người khác khống chế, cũng không có hứng thú làm Alpha kiểm soát người khác, làm Beta rất tốt, không ai can thiệp vào cậu, cậu cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Nhưng Chu Lý lại lộ ra vẻ mặt không hài lòng, "Sao lại nghĩ như vậy? Cậu không muốn phân hóa thành Omega, ở bên cạnh tôi sao?"
Tất nhiên là không muốn rồi, Nghiêm Cẩn nghĩ thầm.
Ở bên cạnh Chu Lý khó khăn biết bao, nhà họ Chu có nhiều quy củ như vậy, muốn cậu cả đời bị giam cầm trong nhà họ Chu, nhìn thế giới bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ hẹp đó sao?
Hơn nữa cũng không thể để nhà họ Chu phát hiện, Chu Lý không chỉ muốn kiểm tra toàn bộ quá trình tiết pheromone của cậu, mà còn muốn sắp xếp cho các chuyên gia hội chẩn, nghiên cứu xem tại sao Nghiêm Cẩn không phân hóa.
Mặc dù nhà họ Chu có nhiều quy củ, nhưng quy củ là để ràng buộc người dưới, không hạn chế chủ nhân, Chu Lý là cậu chủ nhỏ, muốn làm gì cũng được. Chu Lý nói ngày mai hội chẩn, người dưới lập tức phải đi sắp xếp, chủ nhân làm gì cũng đúng.
Nhưng nếu Chu Lý thực sự làm như vậy, thì Nghiêm Cẩn đã sai rồi.
Cậu phải khuyên nhủ Chu Lý, nắm bắt ranh giới mà nhà họ Chu vạch ra cho cậu, làm việc theo quy củ trong ranh giới đó. Mười hai năm qua Nghiêm Cẩn đã làm rất tốt, cậu kìm nén tất cả cảm xúc cá nhân, giống như một người máy hoàn hảo, thông minh, tự chủ và thận trọng đứng sau Chu Lý.
Cho đến khi Thư Vân vạch trần mối quan hệ thân thiết vượt mức chủ tớ giữa Nghiêm Cẩn và Chu Lý ---
Sau khi Thư Vân phân hóa thường xuyên đến tìm Chu Lý, nhưng đáng tiếc là thẳng nam thép không biết cách chăm sóc cô gái Omega đang trong thời kỳ phân hóa mềm yếu nhạy cảm, mỗi lần đều cau mày nói với Nghiêm Cẩn rằng "Omega thật phiền phức".
Chu Lý không có kiên nhẫn để đối phó với Thư Vân, bảo Nghiêm Cẩn giải quyết. Nghiêm Cẩn không thể đưa Thư Vân đến trước mặt Chu Lý một mình, cũng không thể từ chối Thư Vân ở ngoài cửa, đành phải hẹn một nhóm bạn đến nhà Chu Lý, mọi người cùng nhau vui vẻ chơi đùa.
Một hai lần không sao, nhưng lần nào cũng vậy, Thư Vân không chịu nổi nữa.
Đó là tiệc sinh nhật của Thư Vân, bị Chu Lý phớt lờ, Thư Vân bĩu môi, uất ức nói: "Mẹ, anh Chu Lý có phải không thích con chút nào không? Anh ấy thà chơi với tên beta đó còn hơn liếc nhìn con một cái."
Dùng từ "chơi bời" để miêu tả Chu Lý có phần hơi thất lễ. Mẹ của Thư Vân, một Omega dịu dàng, tao nhã, vội vàng quở trách Thư Vân, bảo cô bé đừng nói lung tung.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, Nghiêm Cẩn đột nhiên nhận được giấy báo nhập học của Đại học Công lập Medes.
Trước khi đi, quản gia già vỗ vai cậu, có chút tiếc nuối: "Giá như cháu là Omega thì tốt biết mấy."
Nghiêm Cẩn mỉm cười ôn hòa, cảm ơn sự chăm sóc của quản gia già trong mười hai năm qua, nói rằng có cơ hội sẽ quay lại thăm quản gia.
Quản gia già gật đầu nói được, dừng một chút lại dặn Nghiêm Cẩn đến nơi nhớ báo bình an.
Nghiêm Cẩn mỉm cười cúi đầu, vâng ạ.
Xe hơi màu đen chạy ra khỏi trang viên nhà họ Chu một quãng đường xa, Nghiêm Cẩn mới quay đầu nhìn lại, trang viên trong màn sương sớm mờ ảo, giống như cuộc đời mười hai năm của cậu, mơ hồ không chân thực.
Những gì cậu nói với quản gia già đều là lời khách sáo.
Họ đều hiểu rõ trong lòng, sẽ không gặp lại nữa, cũng sẽ không liên lạc nữa.
Mối quan hệ của Nghiêm Cẩn với nhà họ Chu đến đây là chấm dứt, bốn chữ "Nghiêm Cẩn nhà họ Chu", sẽ không xuất hiện nữa.