Để Chu Lý lên sân khấu biểu diễn? Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi, Nghiêm Cẩn đã muốn bật cười. Những người ở đây, ai dám ngồi dưới nghe Chu Lý hát? Nếu Chu Lý lên sân khấu hát, đám người này đều phải đứng dậy nhảy theo, hơn nữa còn phải sung sức hơn cả Chu Lý.
Vì Chu Lý ở bên trong nên Nghiêm Cẩn đã ra ngoài trước. Bên ngoài tuyết rơi lất phất, phòng triển lãm cổ kính ẩn mình trong màn đêm, ánh đèn hắt ra từ cửa sổ kính màu hòa quyện với bông tuyết bay lả tả, như kéo dài dòng chảy của thời gian.
Nhìn từ xa một chút là đủ rồi, thật sự chạm mặt cũng chẳng biết nói gì. Cậu và Chu Lý là người của hai thế giới khác nhau.
Có người đang gọi điện thoại ở hành lang, "Chán chết đi được. Lãng phí cả ngày của tôi... Cô nói với chú Chung một tiếng nhé, đừng bắt tôi đi họp nữa, trong đó toàn Alpha..."
Giọng nói càng lúc càng gần, "Đúng vậy, không biết ai sắp xếp nữa, tất cả mọi người đều ở trong cùng một phòng họp... Nói với Chung Kỳ một tiếng, mai tôi không đi nữa..."
Không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe, câu nói này Nghiêm Cẩn luôn ghi nhớ trong lòng.
Chung Kỳ là trưởng đài của họ, lãnh đạo cấp cao mà Nghiêm Cẩn hiếm khi gặp mặt. Người có thể gọi thẳng tên Chung Kỳ chắc chắn không phải người tầm thường, Nghiêm Cẩn không muốn tự chuốc lấy phiền phức, liền nhanh chân bước ra ngoài.
"Này, cái người kia, cậu đợi chút..." Nghiêm Cẩn đột nhiên bị giọng nói đó gọi giật lại.
Nghe kỹ lại thì thấy giọng nói này có chút quen thuộc, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt người kia, Nghiêm Cẩn sững người, hóa ra lại là người quen cũ.
"Tôi còn tưởng là ai đang nghe lén tôi gọi điện thoại, hóa ra là cậu."
Cô ta bước tới, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc và cảnh giác khi gặp lại người quen, "Đây không phải là Nghiêm Cẩn sao... Thật là... lâu lắm rồi không gặp, cậu đến đây làm gì?"
Nghiêm Cẩn có chút bất ngờ khi đối phương nhớ ra tên cậu nhanh như vậy, dừng một chút, cậu lễ phép đáp lại "Thư tiểu thư".
Cậu cũng có chút bất ngờ khi gặp Thư Vân ở đây. Thư Vân là một Omega xinh đẹp và đỏng đảnh, thích mua sắm, thích kim cương, thích ăn diện lộng lẫy, chưa từng nghe nói cô ta thích hội họa và nhạc cổ điển.
Cũng đúng, cũng không hẳn là bất ngờ, Nghiêm Cẩn lại nghĩ, Thư Vân thích Chu Lý nhất, Chu Lý đã đến rồi, Thư Vân có gì mà không thể đến?
"Cậu về từ khi nào vậy?" Thư Vân hất hàm, ánh mắt cố ý dừng lại trên chìa khóa xe trong tay Nghiêm Cẩn một lúc rồi mới rời đi, "Giấu nhà họ Chu sao?"
Thư Vân cẩn thận quan sát biểu cảm của Nghiêm Cẩn, "Nửa năm trước đã có người nói với tôi hình như nhìn thấy cậu, lái một chiếc xe đen cũ nát, nhưng tôi lại không tin."
"Lúc đó tôi nghĩ, cậu bị nhà họ Chu đuổi đi, nhà họ Chu không gọi cậu về, cậu chắc chắn không dám quay lại; nếu nhà họ Chu gọi cậu về Mạc Tinh, thì cũng không đến mức phải lái chiếc xe tồi tàn như vậy." Thư Vân cười khẩy, chế giễu Nghiêm Cẩn, "Xem ra tôi đã nghĩ sai rồi, một Beta như cậu, vậy mà dám giấu nhà họ Chu quay về Mạc Tinh sao?"
Nghiêm Cẩn cũng cúi đầu nhìn chìa khóa xe trong tay. Thư Vân nói đúng, cậu đã giấu nhà họ Chu để trở về.
Nếu trở về nhà họ Chu, cậu chắc chắn sẽ không lái chiếc xe này, chiếc xe này làm mất mặt Chu Lý.
Ánh nến lay động, bóng tối lúc ẩn lúc hiện chiếu xuống, làm nổi bật đường nét khuôn mặt thanh tú của cậu. Ngoại hình của hầu hết các Beta đều rất bình thường, không có gì nổi bật, không thể nói là đẹp cũng không thể nói là xấu, chỉ là rất bình thường. Nhưng ngoại hình của Nghiêm Cẩn lại dung hòa một cách hoàn hảo những đặc điểm ngoại hình của Alpha và Omega, vừa thanh tú vừa dịu dàng, càng nhìn càng thấy dễ chịu.
Khuôn mặt Nghiêm Cẩn không hề có chút biểu cảm nào, chỉ im lặng lắng nghe, cho đến khi sau lưng cậu vang lên một giọng nói lạnh lùng, mang theo chút ý cảnh cáo: "Thư Vân."