Chương 29

Nghiêm Cẩn nhìn thấy hình ảnh hiện tại của mình trong đồng tử Chu Lý. Cậu có chút buông xuôi, học ở nhà họ Chu mười hai năm, ra ngoài lại thành ra bộ dạng này, mỗi lần gặp Chu Lý đều thảm hại đến mức không ra hình thù.

Còn Alpha trước mặt thì mặc vest chỉnh tề, trưởng thành lịch lãm, gương mặt đẹp trai như tạc tượng, khí chất của người nắm quyền do nhà họ Chu ban tặng cùng với sức mạnh uy nghiêm đáng sợ chỉ thuộc về Alpha cấp S+ hòa quyện vào nhau, gần như lạnh lùng và sắc bén.

Sững sờ một lúc, Nghiêm Cẩn đột nhiên không dám nhìn thẳng Chu Lý nữa - cảm giác chênh lệch do giai cấp và giới tính tạo ra quá lớn.

Nghiêm Cẩn không bị ảnh hưởng bởi pheromone, nhưng sẽ bị ảnh hưởng bởi khí chất đáng sợ như có thực chất của Chu Lý.

Cũng nhờ có men rượu mới có dũng khí lúc này, bình thường Nghiêm Cẩn tuyệt đối sẽ không dám nhìn thẳng Chu Lý lâu như vậy.

"Ưʍ..." Chu Lý khẽ hắng giọng, dần dần buông tay. Anh cởi hai cúc áo trên cổ, có chút mất tự nhiên nói: "Lần sau đừng uống nữa."

"Vâng." Nghiêm Cẩn chậm rãi đáp.

Trên đường, Nghiêm Cẩn mơ màng nhớ lại cuộc sống trước khi đến Nam Chiến khu, khi đó cuộc sống của cậu vẫn rất bình thường.

Nơi cậu ở tuy hơi xa trung tâm nhưng bù lại môi trường rất tốt, Nghiêm Cẩn thích đọc sách trên ban công. Phía sau khu chung cư có một sân bóng xanh mướt, thường có trẻ con đến đó đá bóng; trong khu chung cư có một hồ chứa nước nhỏ không sử dụng, có người nuôi cá chép Nishikigoi trong đó, ban ngày nhìn nước trong veo lấp lánh, rất đẹp, tiếc là hồ nhỏ, không gian cho cá hoạt động hạn chế.

Một chuyến Nam Chiến khu đã khiến cuộc sống của Nghiêm Cẩn đảo lộn.

Cậu không thể hiểu hết lý do Chu Lý đến tìm mình, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như mình có chút đặc biệt trong lòng Chu Lý.

Dù sao cậu cũng đã theo Chu Lý mười hai năm, Nghiêm Cẩn tự tìm lý do cho hành động của Chu Lý. Khi đó, mọi việc lớn nhỏ của Chu Lý đều do cậu quản lý, từ quỹ ủy thác đến trang phục hàng ngày, vì vậy việc cậu đặc biệt một chút cũng là điều bình thường.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nghiêm Cẩn cảm thấy việc mình bỏ đi không từ biệt đã đủ để xóa bỏ mười hai năm vất vả, không ngờ Chu Lý lại hết lần này đến lần khác cho cậu cơ hội chuộc lỗi.

Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm về phía trước, giả vờ như không nhận thấy ánh mắt Chu Lý liên tục liếc nhìn.

Cậu không thể chuộc lỗi, không thể chống lại nhà họ Chu.

Cậu không cầu xin Chu Lý tha thứ, chỉ hy vọng Chu Lý buông tha cho mình, coi như cậu không tồn tại, coi như trong cuộc sống Alpha hoàn hảo của Chu thiếu gia chưa từng xuất hiện một Beta tầm thường như cậu.

Cậu thề rằng mình chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại chiếc SUV ngông cuồng của Chu thiếu gia trong bãi đậu xe tối tăm của đài truyền hình, cũng chưa bao giờ để tâm đến cuộc gọi nhỡ không tên đó.

Đến dưới nhà Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn muốn xuống xe, Chu Lý không mở khóa.

"Tỉnh rượu rồi?"

"Tỉnh rồi." Nghiêm Cẩn khẽ đáp, bóng tóc mái rủ xuống vừa vặn che khuất hàng mi, khiến Chu Lý không nhìn thấy gì. Tai cũng giấu trong tóc, chỉ lộ ra dái tai mỏng manh, "Hôm nay... cảm ơn anh."

Chu Lý không hề động đậy, "Đây là cái "bận" mà cậu nói với tôi?"

"Hôm nay liên hoan để chào đón tôi trở về, không đi không được." Giọng Nghiêm Cẩn khàn khàn, đầu óc đã tỉnh táo, nhưng cổ họng vẫn khó chịu.

"Nghiêm Cẩn, rốt cuộc cậu có bao nhiêu việc?" Chu Lý dừng lại một chút rồi hỏi tiếp.

Ai đi làm mà chẳng có việc? Cậu có thể tự quyết định khối lượng công việc của mình sao? Nghiêm Cẩn không muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa, trả lời chung chung: "Thời gian trước không đi làm, dồn lại."

"Đồng nghiệp thì sao?"

"Có lẽ lãnh đạo tin tưởng em hơn."