Đến 11 giờ cũng không nhận được điện thoại của Chu Lý. Nghiêm Cẩn đặt điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp đồ đạc tan làm.
Vào bãi đậu xe, cậu còn có chút căng thẳng, sợ nhìn thấy chiếc SUV to màu đen bắt mắt của Chu Lý.
May mà không có.
Nghiêm Cẩn đứng ở cửa thang máy một lúc, bãi đậu xe vắng tanh, cậu là người cuối cùng tan làm.
Khoảng thời gian đi Cục Ngoại giao hỗ trợ, đài truyền hình chất đống công việc, phòng 3 nuôi một lũ Alpha mắc bệnh trì hoãn nặng, công việc nào không phải gấp gáp mười vạn phần thì đều để lại cho Nghiêm Cẩn.
Họ luôn nói: Dù sao Nghiêm Cẩn cũng làm tốt.
Tài liệu chất đống trên bàn làm việc ảnh hưởng đến tâm trạng, Nghiêm Cẩn thà tăng ca cũng muốn dọn dẹp đống hỗn độn này càng sớm càng tốt.
Bận rộn suốt một tuần, chiều thứ Sáu, Thu Đồng đến tìm Nghiêm Cẩn, tối nay phòng 3 liên hoan, đã đặt bàn rồi, hỏi Nghiêm Cẩn có đi không.
Phòng 3 mỗi tháng đều có liên hoan tập thể, Nghiêm Cẩn ít khi tham gia, Beta chưa bao giờ là nhân vật không thể thiếu trong các bữa tiệc.
Nhưng vì đây là lần đầu tiên Nghiêm Cẩn liên hoan sau khi trở về từ Nam Chiến khu, mang ý nghĩa chào mừng cậu trở về, thể hiện sự quan tâm của đài truyền hình đối với nhân viên. Hỏi ý kiến chỉ là thủ tục, không muốn tham gia cũng phải xuất hiện một chút.
Tan làm, Nghiêm Cẩn lái xe chở Thu Đồng đi, không đi chung xe với đồng nghiệp. Đồng nghiệp cười nói Nghiêm Cẩn còn đề phòng, tự lái xe thì mọi người khó khuyên cậu uống rượu.
Thu Đồng bênh vực Nghiêm Cẩn: "Anh Nghiêm còn chưa khỏi hẳn! Không thể uống rượu được!"
Trong đài có vài Alpha thích náo nhiệt, tan làm thường xuyên đi bar, luôn là lực lượng nòng cốt trong các buổi liên hoan, uống rượu. Hai người không uống rượu là Nghiêm Cẩn và Thu Đồng đều lặng lẽ tránh xa nhóm người này.
Nhưng vào phòng bao rồi thì không còn tự chủ được nữa, Thu Đồng là Omega, không ai dám ép, lỡ xảy ra chuyện thì không ai gánh nổi. Nghiêm Cẩn là Beta thì không sao, cùng lắm là vào viện, dù sao công nghệ y tế phát triển, chưa nghe nói ai chết vì uống rượu bao giờ.
Lúc Nghiêm Cẩn bị mấy đồng nghiệp thay nhau ép rượu, Chu Lý đang gọi điện cho cậu ở sân đài truyền hình.
Nghiêm Cẩn bận rộn ứng phó với đồng nghiệp, không rảnh xem điện thoại, không biết điện thoại của mình cứ sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng hết lần này đến lần khác.
Nghiêm Cẩn không giỏi uống rượu, tuy không đến mức ba chén là say nhưng đại khái cũng chỉ ở mức uống một chút là buồn ngủ. Vì nể mặt đồng nghiệp, cậu miễn cưỡng uống hai ly, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Mặc dù trước đây Nghiêm Cẩn thường xuyên theo Chu Lý đến các quán bar, bữa tiệc, nhưng Chu Lý biết Nghiêm Cẩn không biết uống rượu, chưa bao giờ ép cậu uống.
Ông chủ Chu Lý còn không ép rượu, người khác đương nhiên không dám ép.
Nghiêm Cẩn chỉ cần làm tròn bổn phận, đóng vai một cái bóng không tồn tại, đặt bàn trước, rót rượu kịp thời, cuối cùng thanh toán.
Nghiêm Cẩn mở màn hình điện thoại xem giờ, đồng nghiệp che màn hình của cậu: "Không sao, cứ để xe ở đây, mai anh tìm người lái về giúp cậu, tối nay bắt xe về đi."
Lại có một đồng nghiệp say khướt đi tới: "Nghiêm Cẩn, hôm nay là tiệc chào mừng cậu trở về, cậu không thể về sớm được…"
Nghiêm Cẩn che miệng ly, thầm nghĩ Alpha say rượu thật xấu xí.
Cậu bình tĩnh rút điện thoại về, bất ngờ nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ trên màn hình, trái tim không tự chủ được run lên.
Trong nhận thức của Chu Lý, Nghiêm Cẩn phải gọi là đến, không được chậm trễ một giây, không có việc gì quan trọng hơn Chu Lý. Mà lúc này, cuộc gọi cuối cùng là cách đây hai mươi phút…
Trái tim Nghiêm Cẩn lạnh toát –
Những năm tháng bị Chu Lý dỗ dành đến mức ngoan ngoãn nghe lời, cậu cũng chưa từng dám làm chuyện này.