Thời gian trôi nhanh, đến lúc cuộc đàm phán bước vào giai đoạn cuối cùng, Nghiêm Cẩn đang đếm từng ngày chờ đàm phán kết thúc để xin nghỉ phép thì bất ngờ nhận được văn bản điều động cậu trở về đài truyền hình.
Cục Ngoại giao trước đó nhất quyết không chịu cho Nghiêm Cẩn về cũng im lặng. Ngày Nghiêm Cẩn rời đi, một đồng nghiệp Alpha từ Nam Chiến khu trở về tìm cậu, ấp úng nói: "Bọn anh cũng không muốn vậy, nhưng cậu là Beta, quân khu bên đó…"
Quân khu không ưa Beta, Nghiêm Cẩn hiểu rồi, quân khu không muốn ghi nhận công lao cho Beta.
Trở lại đài truyền hình, Thu Đồng với vẻ mặt như sắp tận thế chạy đến đón: "Anh Nghiêm, phòng thu có một thực tập sinh Omega mới."
Nghiêm Cẩn ra hiệu bằng mắt cho Thu Đồng nói tiếp.
Thu Đồng hỏi ngược lại Nghiêm Cẩn: "Anh Nghiêm, anh nói xem, lúc em mới đến có nghe lời không? Làm việc cũng được chứ? Không đến nỗi chọc anh tức chết, việc gì cũng không làm bắt mọi người làm thay chứ?"
Nghiêm Cẩn hiểu rồi, "Thực tập sinh mới khó hòa nhập?"
"Còn hơn cả khó hòa nhập." Thu Đồng mặt mày ủ rũ, "Cực kỳ khó hòa hợp, không thể hòa nhập nổi."
"Là Omega thì không sao, đài mình Omega ít, nhưng không phải là không có." Thu Đồng nói, "Nhưng cô ấy nói không muốn tiếp xúc với Alpha, phòng thu chỉ có mình em là Omega, nên chỉ có thể em làm việc với cô ấy…"
"Anh không biết đâu." Thu Đồng lầm bầm, "Sếp vui lắm, lần đầu tiên em thấy sếp mong em ở lại phòng thu mãi mãi như vậy."
"Anh Nghiêm anh còn cười!" Thu Đồng vẻ mặt sụp đổ, "Phòng thu chỉ có mỗi cô ấy là Omega! Phân công nhiệm vụ riêng cho cô ấy cũng không chịu, cô ấy nói đến thực tập là để học hỏi những thứ hữu ích! Nhờ cô ấy mà giờ em sắp hiểu hết quy trình của phòng thu rồi! Không thể hiểu nổi trên đời sao lại có người phiền phức như vậy."
"Ơ anh Nghiêm, đàm phán kết thúc rồi à? Sao anh về sớm thế?" Thu Đồng chợt nhận ra điều gì đó, hỏi Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn nói: "Công việc còn lại không nhiều, người của họ tự giải quyết được, để một phóng viên của đài truyền hình làm việc ở trụ sở Cục Ngoại giao cũng không tiện."
"Anh mãi không về, em còn tưởng anh định làm việc ở đó luôn rồi." Thu Đồng tiến lại gần Nghiêm Cẩn, nhỏ giọng nói, "Em còn lo không biết có phải đài không cho anh về… Lần này nhiều khán giả biết đến anh rồi, đài không thể lấy lý do "không ai biết anh" để không cho anh lên chương trình nữa…"
Nghiêm Cẩn mỉm cười, cúi đầu làm việc không nói tiếp. Sếp bảo cậu chiều nay báo cáo cho mọi người, chọn những gì có thể nói, giới thiệu sơ qua về trải nghiệm ở Nam Chiến khu và Cục Ngoại giao.
Những chuyện cậu trải qua thời gian này, dù lớn hay nhỏ, cơ bản đều không thể nói ra ngoài. Nhưng tóm lại cũng chỉ là làm cho có lệ, ai đi công tác về cũng đều phải trải qua bước này – trao đổi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
Nói xong, các sếp gật gù, khen ngợi vài câu, còn lại toàn là phê bình. Giống hệt lãnh đạo quân khu, lãnh đạo đài truyền hình cũng không thích Beta và Omega, cho rằng Beta bình thường, Omega không chịu được áp lực.
"Muốn thể hiện bản thân cũng không sao, dù sao cơ hội cũng hiếm có, mọi người đều hiểu – nhưng không được quá sắc cạnh, đi công tác, đặc biệt là môi trường ở Nam Chiến khu và Cục Ngoại giao, cậu phải mềm mỏng hơn một chút."
"Phải nhanh nhẹn hơn nữa, phải rèn luyện cho tốt, thể chất có vẻ hơi kém." Các sếp trao đổi ánh mắt, "Tôi nghe nói chỉ có cậu là phải nhập viện khi trở về, vậy không được, phóng viên đi công tác của phòng 3 chúng ta, không có ai nằm cáng mà về cả."
"Ngoài ra còn có một việc, kết quả lần này có thể không làm cậu hoàn toàn hài lòng, nhưng mong cậu thông cảm…"
…
Đều là những lời quen thuộc dùng để chèn ép Beta, nghe nhiều cũng thành quen.
Nghiêm Cẩn im lặng đứng đó, mặc cho sếp "xả". Ánh nắng vốn đã yếu ớt xuyên qua mây đen chiếu vào phòng chỉ còn lại chút ít, Nghiêm Cẩn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ…
Dưới lầu đỗ một chiếc SUV màu đen quen thuộc.