Chương 21

Nghiêm Cẩn đứng một lúc, trước khi Chu thiếu gia thiếu kiên nhẫn gọi điện lần nữa, cậu ôm laptop lao vào màn mưa.

Mưa xối xả trút xuống, nước bắn tung tóe, Nghiêm Cẩn lội nước mưa tiến về phía chiếc SUV màu đen.

Chu Lý hạ cửa kính xe, nhìn Nghiêm Cẩn qua màn mưa: "Lên xe."

Lần này Nghiêm Cẩn không do dự, quần áo ướt sũng dính vào người thật khó chịu, kệ cho cái ghế da xịn và thảm lót chân thủ công đắt tiền của Chu thiếu gia đi.

"Cảm ơn." Sau khi thắt dây an toàn, Nghiêm Cẩn phá vỡ sự im lặng.

Chu Lý liếc cậu một cái, khởi động xe.

Rồi Nghiêm Cẩn hối hận vì đã lên xe.

Cậu thật sự không nên dây dưa gì với Chu Lý nữa. Đáng lẽ nên coi như hắn gọi nhầm số, trực tiếp cúp máy.

Không nên nghe máy.

Chu Lý hỏi: "Nhà ở đâu?"

Nghiêm Cẩn cố nén chống quay đầu lại nhìn Chu Lý, nói: "Tôi xuống ở ngã tư là được rồi…"

Chu Lý bực bội liếc nhìn: "Ở đâu."

Tóc Nghiêm Cẩn ướt khá nhiều, nước mưa từ đuôi tóc nhỏ xuống làm ướt áo, lông mày nhíu chặt, đôi môi mím lại gần như không còn chút máu.

Chu Lý nhìn thấy nhưng không nói gì, vẫn hỏi: "Ở đâu?"

"Khu Bắc, phố 16." Nghiêm Cẩn không thể từ chối Chu Lý hai lần liên tiếp. Cậu không làm được, Chu Lý không cho phép.

"Phố 16?" Chu Lý cài đặt định vị, "Ở xa vậy, đi làm mất bao lâu?"

"Năm mươi phút."

"Vậy mà còn ở xa thế."

"Tiền thuê nhà rẻ." Nghiêm Cẩn nghiêng đầu dựa vào ghế, quai hàm căng cứng, câu nói này có chút "được ăn cả ngã về không", trước đây cậu chưa từng nói chuyện với Chu Lý như vậy.

Nói chuyện tử tế với Chu Lý cũng vô dụng, hắn ta không biết thông cảm cho người khác, không biết nghĩ cho người khác.

Cậu phải thể hiện rõ ràng cho Chu Lý thấy cậu đang từ chối.

Nghiêm Cẩn quan sát Chu Lý qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính xe, đây là lần đầu tiên cậu nhìn Chu Lý ở khoảng cách gần như vậy kể từ khi gặp lại, đôi môi mỏng của Alpha đẹp trai mím thành một đường cong nhạt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước không chút gợn sóng, như một vị thần giáng trần, không hề có chút cảm xúc nào.

Lúc ở triển lãm tranh cậu không ngẩng đầu lên nhìn, mấy lần gặp ở bệnh viện thì hoặc là không đeo kính nên không nhìn rõ, hoặc là cúi đầu nhìn đất, cũng không nhìn thấy. Nghĩ kỹ lại, hình ảnh Chu Lý rõ nét nhất mà cậu từng thấy lại là trong video Thu Đồng gửi.

Chu thiếu gia trên tạp chí quả thực rất sắc nét, lông mày như dao cắt, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu mọi người.

Chiếc SUV lao vun vυ"t trên đường, màn nước bắn tung tóe, tạo thành sự tương phản rõ rệt với những chiếc xe chạy chậm bên cạnh.

Nghiêm Cẩn nhìn với vẻ lạnh lùng, thầm cười nhạo, không biết chính quyền lấy đâu ra cái mặt mũi tự xưng là hệ sao hiện đại và dân chủ nhất toàn vũ trụ.

Rõ ràng là chế độ nô ɭệ thời hiện đại. Alpha có quyền, có thế, có tiền thì muốn làm gì cũng được, phân hóa thành Omega thì chắc chắn sẽ trở thành vật sở hữu của Alpha, sinh ra là Beta thì chỉ là nô ɭệ tầng lớp đáy. Số phận của mỗi người đã được định đoạt ngay từ khi sinh ra, không ai có thể vượt qua giai cấp.

Cần gạt nước đều đều gạt đi, Cục Ngoại giao xa hơn đài truyền hình, năm mươi phút là không đủ.

Dưới làn gió ấm áp, Nghiêm Cẩn dần chìm vào giấc ngủ.

Mơ màng suốt quãng đường, đến nơi mở cửa xe bước xuống, gió lạnh lẫn nước mưa tạt thẳng vào mặt khiến cậu tỉnh ngủ ngay lập tức, quần áo vừa khô được một chút lại ướt sũng, cảm giác đau nhức khó tả len lỏi từ kẽ xương lan ra khắp cơ thể.

Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn Chu Lý, khẽ nói: "Cảm ơn."

Chu Lý dường như muốn nói gì đó, Nghiêm Cẩn giả vờ không thấy, không quay đầu lại lao vào màn mưa, không cho Chu Lý cơ hội mở lời.

Về nhà tắm nước nóng, thay đồ ngủ, chống cằm nhìn bầu trời vẫn chưa tạnh mưa, Nghiêm Cẩn thầm nghĩ, cậu trở về Mạc Tinh làm gì cơ chứ?

Tự chuốc lấy khổ.