Chương 20

Sau khi Nghiêm Cẩn rời đi, Chu Lý trở nên cáu kỉnh bất thường, môi trường xung quanh tuy quen thuộc, nhưng thiếu Nghiêm Cẩn, Chu thiếu gia rất khó thích nghi. Lại đúng vào giai đoạn trước khi phân hóa, tâm trạng biến động dữ dội, không ai có thể hầu hạ được vị đại thiếu gia sắp mất kiểm soát này.

Thấy tình trạng của Chu Lý ngày càng tệ, quản gia già đành mạo hiểm đưa Nghiêm Cẩn trở về.

Tối hôm đó, Chu Lý phân hóa. Nghiêm Cẩn không ngửi thấy pheromone, chỉ biết Alpha vừa phân hóa trước mặt mình nóng đến đáng sợ. Cơ thể nóng, lòng bàn tay nóng, ánh mắt cũng nóng, hơi thở phả ra cũng nóng. Cái nóng khủng khϊếp đó như muốn thiêu đốt cậu.



"Nghiêm Cẩn." Đồng nghiệp nhỏ giọng gọi, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì."

Nghiêm Cẩn nhếch mép, nở một nụ cười hoàn hảo.

Mới xuất viện mấy ngày đã vào thu, hơn 4 giờ chiều, ngoài trời mây đen kéo đến, sắp mưa to.

Từ sau khi bị thương ở Nam Chiến khu, cơ thể Nghiêm Cẩn như được trang bị thêm chức năng dự báo thời tiết, cứ trời âm u sắp mưa là toàn thân đau nhức.

Hôm nay, nhân viên chính thức của Cục Ngoại giao đi họp định kỳ, để Nghiêm Cẩn ở lại xử lý các công việc lặt vặt của Nam Chiến khu, làm xong lúc nào thì tan làm lúc đó.

Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, Nghiêm Cẩn khó chịu xoa xoa đầu gối, vịn bàn đứng dậy.

Trong màn đêm mênh mông chỉ có vài ánh đèn đường màu cam le lói, như những ngọn hải đăng giữa biển đêm, cô độc tỏa sáng.

Tòa nhà văn phòng gần như tối om, chỉ có phòng họp bậc thang ở tòa nhà đối diện vẫn sáng đèn. Nghiêm Cẩn đứng ở tầng một, nhìn bầu trời đen kịt, đoán xem cơn mưa này bao giờ mới tạnh.

Nghiêm Cẩn không lái xe cũng không mang ô, khu nhà Cục Ngoại giao cấm xe bên ngoài vào, ngay cả khi Nghiêm Cẩn đến làm việc cũng không được ngoại lệ. Cậu đang định liều mình chạy sang sảnh tòa nhà bên cạnh mượn ô thì điện thoại đổ chuông.

Là một dãy số không lưu tên, Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi không nghe máy.

Đây là số của Chu Lý.

Hóa ra Chu Lý vẫn chưa đổi số.

Chuông reo đến lần thứ hai, Nghiêm Cẩn mới bắt máy.

"Xin chào." Cậu cố gắng làm cho giọng mình nghe như đang nhận cuộc gọi từ người lạ.

"Cậu đang ở đâu?" Giọng Chu Lý lạnh lùng.

"Đài truyền hình."

"Cậu đang ở đâu?" Chu Lý lặp lại.

Nghiêm Cẩn im lặng, ngẩng đầu lên mới thấy trước tòa nhà không biết từ lúc nào đã đỗ một chiếc SUV màu đen, hai đèn pha sáng hơn cả đèn đường.

Chu Lý ra lệnh trực tiếp: "Ra đây."

Bên tai vang lên hai tiếng còi trầm thấp, ai đang ngồi trong xe, đang đợi ai, không cần nói cũng biết.

"Ừm…" Nghiêm Cẩn từ chối trong im lặng.

"Bảo cậu ra đây." Giọng nói đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn.

"Vâng." Nghiêm Cẩn đáp khẽ.

Muộn thế này rồi, Chu Lý đến đây làm gì?

Cậu có chút chán nản dựa lưng vào tường, bỗng cảm thấy những ngày qua im lặng chống đối thật vô nghĩa, Chu Lý dường như hoàn toàn không nhận ra sự từ chối của cậu, khiến Nghiêm Cẩn bắt đầu nghi ngờ bản thân: Có phải cậu từ chối chưa đủ rõ ràng?

Nghiêm Cẩn nghiêm túc nhớ lại những lần gặp gỡ ngắn ngủi với Chu Lý, cậu không hứa hẹn gì, không bày tỏ ý định tiếp tục làm "đệ tử" của Chu Lý, không nhờ Chu Lý làm gì…

Lỗi lớn nhất của cậu có lẽ là ngầm đồng ý cho Chu Lý tiện đường đến thăm.

Nhưng cậu có thể làm gì chứ? Ai có thể ngăn cản Chu Lý?

Chu Lý là một Alpha có chút "chứng ép buộc", theo đúng nghĩa đen – ép buộc người khác làm theo ý mình.

Chỉ cần Chu Lý muốn làm, người khác có từ chối thế nào cũng vô dụng.

Muốn thoát khỏi nhà họ Chu hoàn toàn, khó vậy sao?

Gió lạnh luồn qua khe cửa, lạnh thấu xương; ánh đèn xe xuyên qua cửa kính chiếu vào, chói mắt.