Chương 2

"Anh còn biết cả cấp bậc pheromone của anh ta nữa! Anh ta thật sự rất đẹp trai!" Được tận mắt nhìn thấy Chu Lý bằng xương bằng thịt, Thu Đồng ít nhiều cũng mất đi lý trí, "Anh còn nhớ lần phóng viên đài giải trí đi phỏng vấn Chu Lý không? Sau khi trở về, ai nấy đều trở thành fan của Chu Lý, anh ta thật sự quá đẹp trai..."

Nghiêm Cẩn biết đoạn phỏng vấn này, đã từng xem trên máy tính của đồng nghiệp, nhưng cũng chỉ xem phần đầu.

Khuôn mặt của Chu Lý trước ống kính không tì vết, chất giọng trầm thấp, toát lên vẻ lười biếng, bất cần đời.

"Chu Lý, Chu của Chu đáo, Lý của Lý tưởng."

...

Nghiêm Cẩn mỉm cười, thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói: "Đi nhà hàng thôi, bữa tiệc tối sắp bắt đầu rồi, đừng đến muộn."

Trên đường đi lại ngang qua tấm rèm, Nghiêm Cẩn liếc mắt nhìn một cách không để lộ dấu vết, bên trong trống không.

Đi rồi sao?

Đi từ lúc nào vậy?

Hoàn toàn không chú ý đến việc có người ra khỏi tấm rèm...

Cũng tốt, đỡ phải chạm mặt, Nghiêm Cẩn cụp mắt nghĩ.

Không khí trong phòng tiệc sáng sủa, rực rỡ thoải mái hơn nhiều so với phòng triển lãm tối tăm, ngột ngạt. Nhưng chưa kịp để Nghiêm Cẩn thở phào nhẹ nhõm, một khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo đột nhiên lọt vào tầm mắt cậu.

Áo sơ mi đen và quần tây đen, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.

Chu Lý chưa đi!

Tim Nghiêm Cẩn đập mạnh, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cậu theo bản năng cúi đầu.

"Nghiêm ca, nhìn kìa, chính là đám người đó!" Thu Đồng cũng nhìn thấy, bởi vì vừa nãy Nghiêm Cẩn đã đi trước nên không thấy, lúc này liền vô cùng hào hứng bảo Nghiêm Cẩn nhìn, "Sao em cảm thấy lần này còn rõ ràng hơn? Alpha tụ tập cũng đâu đến mức như vậy chứ?"

Thu Đồng cứ giục Nghiêm Cẩn nhìn, bất đắc dĩ, Nghiêm Cẩn đành phải nhanh chóng liếc mắt một cái.

Vẫn là bảy, tám người đó, Chu Lý đứng ở phía sau cùng, cầm ly rượu vang pha lê cao cấp, hồi lâu cũng không nói một lời. Chiếc ghế tựa bằng gỗ thông thường được hắn ngồi lên lại toát ra vẻ cao quý như ngai vàng, lẫn giữa đám đông đang cụng ly, trò chuyện, nhưng lại không hề nhiễm chút bụi trần.

Mọi người nói vài câu lại phải quan sát sắc mặt của Chu Lý, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ, không có ý định lên tiếng, mới tiếp tục trò chuyện.

Alpha tụ tập thông thường quả thực không như vậy, nhưng Chu Lý không phải là Alpha bình thường.

"Thật khoa trương, một đám người "thanh lịch" vẽ tranh cổ điển, nghe nhạc cổ điển, thiết kế kiến trúc cổ điển, vậy mà lại nịnh bợ một kẻ hát Rap như vậy..."

"Anh ta đến đây làm gì nhỉ? Tự chuốc lấy phiền phức sao? Những người đến đây chắc chắn đều coi thường nhạc Rap." Thu Đồng lẩm bẩm, "Chu Lý không có anh em sinh đôi gì đó chứ... Cảm giác không giống với trên TV lắm? Khả năng tự chủ của anh ta thật sự rất tốt... Giống như lời đồn, hoàn toàn không ngửi thấy mùi gì..."

Nghiêm Cẩn không đáp lời.

Đám người này quả thực không mấy tiếp nhận loại hình âm nhạc phi chính thống bắt nguồn từ khu ổ chuột, từng tràn ngập những lời lẽ thô tục. Nhưng họ phải chấp nhận Chu Lý, hơn nữa còn phải cam tâm tình nguyện, cầu còn không được mà chấp nhận Chu Lý.

Thu Đồng nhìn Chu Lý, nhìn đám người xung quanh Chu Lý, cuối cùng nhìn Nghiêm Cẩn, "Nghiêm ca, anh có quen đám người bên cạnh anh ta không? Không phải ca sĩ đúng không? Hình như cũng không phải người làm nghệ thuật?"

Đương nhiên là không phải.

Đám người đó là... Nghiêm Cẩn khựng lại một chút, rất khó để dùng một, hai câu nói để định nghĩa chính xác thân phận của họ. Nếu phải nói thì... đại khái là... sinh ra đã cao hơn người khác một bậc.

"Ơ!" Thu Đồng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, "Hay là Chu Lý là khách mời biểu diễn? Mấy Omega trong ban tổ chức thích đề tài đen tối, kén người nghe! Biết đâu cũng thích nhạc Rap?"

Thích nhạc Rap thì có thể, nhưng mời Chu Lý đến làm khách mời biểu diễn thì không thể nào.