Chương 1

Mãi cho đến khi ngọn nến trong bữa tối dưới ánh nến cháy hết, Kim Xu Trinh vẫn không trở về.

Phó Như Linh nhìn về phía đồng hồ treo ở trên tường, 23:55, ngày hôm nay sắp qua rồi.

Các cô đã bí mật kết hôn được năm năm, cho dù hôm nay là ngày kỷ niệm, nhưng vẫn chỉ có một mình cô trải qua.

Cô biết mọi thứ sẽ dần dần thay đổi, nhưng khi đó cô vẫn không thể thừa nhận.

Điện thoại sáng lên, phía trên là một tin nhắn từ con chíp trên người đối phương: Xin chào, dựa vào kí©h thí©ɧ tố hiện tại cho thấy vợ của bạn có thể đang quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cô ấy, có nên chọn hình phạt không?

Ngón tay mảnh khảnh dừng lại một lát, vẫn không quyết định lựa chọn gì cả. Cô thoát ra giao diện để vào danh sách cuộc trò chuyện. Avatar của Kim Xu Trinh đặt ở phía trên cùng trong danh sách nói chuyện phiếm, nick name là vợ Xu Trinh, avatar là ảnh tự sướиɠ khi cô ta mỉm cười tươi đẹp với ống kính. Phó Như Linh nhấn xuống.

Cô hỏi: "Tối nay em không về nhà sao?"

Phó Như Linh biết cô ta tuyệt đối sẽ không trả lời ngay lập tức, tuy nhiên lần chờ đợi này vẫn là dài dằng dặc.

Thật lâu sau, bên kia mới gửi tới một đoạn tin nhắn thoại.

Mở ra, vợ của cô nói: "Xin lỗi, có chút việc.”

Bên kia mơ hồ truyền đến tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ.

Phó Như Linh không phải không biết Kim Xu Trinh cặp bồ, có tình nhân ở khắp nơi ngoài kia, tuy nhiên cảm giác thật sự bị cắm sừng như thế này rốt cuộc càng rõ ràng hơn.

Trong nháy mắt, trái tim của cô như bị bóp nghẹt.

Đã qua nửa đêm, tòa biệt thự độc lập ở trung tâm thành phố này tựa như một chiếc thuyền cô độc ở giữa biển rộng. Sóng biển cuồn cuộn, bốn phía ngoại trừ mặt biển kéo dài vô hạn, cái gì cũng không có.

Đồng hồ đi tới hai giờ rưỡi, cảm giác tứ cố vô thân nuốt chửng Phó Như Linh. Cô cầm dao và nĩa một mình chậm rãi đút thức ăn trong đĩa vào miệng, sau khi ăn xong, cô chậm rãi thu dọn một mình.

Cô không muốn gây thêm phiền toái cho bất kỳ người nào, bởi vì hiện giờ tất cả nơi này đã không còn là của cô nữa.

Trở lại phòng ngủ, cô nằm xuống, Phó Như Linh nhìn về phía ảnh cưới của cô và Kim Xu Trinh ở trên tường.

Kim Xu Trinh trong ảnh cưới đang tươi cười, lộ ra hai cái răng nanh. Cô ta vốn là cái loại có ngoại hình kiểu người thiếu nữ ngây thơ và hồn nhiên, sau khi cuộc tân hôn mỹ mãn này diễn ra, càng thêm hiện ra một loại làm người mềm lòng linh động đáng yêu. Khi nhìn cô, đôi mắt hạnh tròn trịa giống như chứa đầy tình yêu.

“Chị ơi, chị gả cho em đi, em yêu chị, em chỉ yêu mình chị thôi…”

"Tôi tự nguyện cấy chip K320, nếu tôi không xứng đáng với chị tôi, hãy để chị tôi trừng phạt tôi."

Phó Như Linh nhớ tới lời hứa của cô ấy, năm năm trước các cô gặp nhau hiểu nhau và yêu nhau, cho đến khi đi vào lễ đường, hôn nhân, sống cùng với nhau.

Năm năm trước cô cũng họ Kim, chỉ là một tai nạn xe cộ đã khiến cô trở về nguyên hình.

Hai giờ sáng, hành lang bệnh viện dài bất tận giống như một cái động không đáy, ánh đèn trần nhà yếu ớt mà lạnh như băng, Phó Như Linh ngồi ở cửa phòng cấp cứu, nhìn chằm chằm đèn CT trên tường.

Đèn CT kia quả thực đỏ đến chói mắt, ánh sáng hoa mắt nhoáng lên một cái, luôn làm cho trước mắt cô hiện lên người mẹ cả người đầy máu.

Đầu của cô đau quá, cô có thể cảm nhận được một màu đỏ do vết máu từ đỉnh đầu chảy thẳng đến đuôi lông mày, đọng lại ở nơi đó, toàn bộ phần đầu giống như bị băng dính dán lại. Ánh mắt của cô đã khó có thể tập trung, nhãn cầu trướng đau, nhưng cô không muốn dời ánh mắt đi, giống như chỉ có như vậy mới có thể nhìn thấy được bóng dáng của mẹ mình.