Khi Tô Hướng Trúc trở lại ký túc xá thì thời gian đã rất khuya, trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi pheromone kỳ lạ của sinh viên năm nhất, nhưng tiếng ồn ào ban ngày đã sớm biến mất, đi trong hành lang, chỉ còn lại tiếng bước chân của chính cô rất rõ ràng có thể nghe được.
Đẩy cửa ký túc xá bằng động tác nhẹ nhàng, Thời Diệc Vi đáng lẽ đã ngủ từ lâu nhưng cô đang nằm một nửa người trên giường, cánh tay cô vẫn đỡ lấy đầu, mắt đã nhắm từ lâu, đầu đã từng chút một tùng chút một, vừa nhìn là biết buồn ngủ đến không chịu được rồi.
Tiếng đẩy cửa đánh thức Thời Diệc Vi dậy, nhìn thấy Tô Hướng Trúc , ánh mắt lại sáng lên, cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, cô ngồi thẳng dậy.
Tô Hướng Trúc đóng cửa ký túc xá mà không nói một lời.
"Học tỷ." Thời Diệc Vi gọi cô, giọng nói lại trở về thcô âm sôi nổi lcô lợi đó, nhưng Tô Hướng Trúc chỉ thấp giọng đáp lại: "Ừ."
"Học tỷ, cảm ơn chị hôm nay đã đưa em trở về. Thật xin lỗi lại làm phiền chị rồi." Thời Diệc Vi chân thành cảm ơn, chỉ vào hộp cơm cô đặt trên bàn Tô Hướng Trúc , "Học tỷ, chiều nay có phải chị vẫn chưa ăn cơm?" Em nhìn thấy hộp cơm của chị để ở ký túc xá, nghĩ đến chị có thể chưa ăn cơm, liền đi xuống căng tin lấy cho chị một ít, cũng không biết chị thích ăn cái gì, chị xem xem có hợp với khẩu vị của chị không.”
Tô Hướng Trúc liếc nhìn hộp cơm, chỉ trả lời: "Không cần đâu, tôi đã ăn rồi."
"Ờ, được." Thời Diệc Vi đáp lại một tiếng, nhưng giọng điệu của cô không hề biểu hiện chút thất vọng nào khi bị từ chối.
Tô Hướng Trúc dừng lại một chút, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói gì. Mở cặp sách ra và lật tìm tờ đề nghị mà cô đã nhận được từ giáo viên lúc ban ngày. Bên cạnh Thời Diệc Vi vang lên tiếng sột soạt, như thể cô muốn leo xuống giường. Cô không để ý lắm, lấy cuốn sổ có kẹp biểu đơn trong đó ra, ngẩng đầu lên lần nữa, Thời Diệc Vi đã đứng ở bên cạnh cô.
“Có chuyện gì vậy?” Cô nhcô chóng lật timg trong cuốn sách nhưng lại không tìm thấy tờ đơn đăng ký bên trong.
Giọng điệu của Thời Diệc Vi lại trở nên nhanh nhẹn: “Nếu chị không muốn ăn thì em sẽ để vào tủ lạnh ở phòng nghỉ ngơi trước.”
Tô Hướng Trúc lại lật sách, vẫn không tìm thấy, cau mày đáp: "Ừm."
"Vậy ngày mai học tỷ ăn sáng cái gì? em sẽ dậy sớm giúp chị đi nhà ăn gọi ." Giọng điệu của Thời Diệc Vi không chỉ nhcô nhẹn mà còn rất vui vẻ. "Chị, bữa ăn sáng của sáng này chị đã để lại cho em đúng không”. Cảm ơn chị."
Tô Hướng Trúc cẩn thận nhìn bạn cùng phòng này một lần nữa. Đôi mắt sáng màu càng lúc càng giống màu hổ phách rực sáng dưới ánh đèn, trên khuôn mặt mang theo nụ cười, lông mày và đôi mắt cong cong như vầng trăng. Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, chất kí©h thí©ɧ tố Omega nông cạn cuối cùng cũng có thể khiến cô ngửi thấy mùi gì đó, nhưng nó không có thật, có mùi tươi mát của cỏ cây thoang thoảng.
"Không cần." Cô đặt cuốn sách xuống, từ chối đề nghị của Thời Diệc Vi, bình tĩnh lùi lại nửa bước, mở rộng khoảng cách giữa hai người, "Còn gì nữa không?"
"Ờ, không còn nữa." Lại Bị từ chối lần nữa, Thời Diệc Vi cũng cảm thấy không ngoài dự đoán, mang hộp cơm đến phòng nghỉ ngơi, cất hộp cơm vào tủ lạnh, hâm nóng thêm hai ly sữa.
Lúc mang sữa trở lại ký túc xá, Tô Hướng Trúc đang tắm, Thời Diệc Vi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cách một cánh cửa và nói với Tô Hướng Trúc: “Học tỷ, em hâm nóng cốc sữa cho chị rồi, nhân lúc còn nóng uống đi nhé."
“Cái gì?” Tô Hướng Trúc tựa hồ không nghe thấy tất cả, hỏi lại một tiếng, sau đó liền bổ sung một câu: “Không cần.”
Thời Diệc Vi nhún vai, đặt sữa lên bàn Tô Hướng Trúc , khi cô chuẩn bị rời đi, cô đã đυ.ng vào làm rơi cuốn sách trên bàn.
Cuốn sách rơi xuống, một mảnh giấy mỏng từ bên trong bay ra, thuận tay cô nhặt lên cho cô ấy và nhét lại vào cuốn sách. Khi gấp cuốn sách lại, ánh mắt cô vô thức nán lại một khắc, đúng lúc nhìn thấy rõ dòng chữ “Đơn xin chuyển ký túc xá” in trên mặt trước của tờ giấy.
động tác của tay cô chậm lại trong giây lát.
Biểu đơn không có gì nổi bật, ngoại trừ tên của Tô Hướng Trúc đã được ký ở vị trí chữ ký của người nộp đơn ở phía dưới, nét chữ chắc ccô và mạnh mẽ, phông chữ gọn gàng và ngăn nắp, nhưng lại có một cảm giác thờ ơ và xa lạ , giống như con người của Tô Hướng Trúc vậy.
Thời Diệc Vi uống sữa, lên giường, đặt đồng hồ báo thức, nhìn lên trần nhà và chờ đợi cơn buồn ngủ ập đến.
Lúc Tô Hướng Trúc đi ra, Thời Diệc Vi còn đang buồn ngủ nên ngẩng đầu liếc nhìn về phía phòng tắm. Thời Diệc Vi ngồi dậy muốn xin lỗi, cô do dự nói: "Học tỷ, thật xin lỗi, hai ngày đầu tiên em mới chuyển đến đã làm phiền đến chị nhiều như vậy."
“Không có gì.” Tô Hướng Trúc liếc nhìn ly sữa, không có ý định uống, đẩy sang một bên, “Sau này không cần hâm nóng sữa cho tôi.”
Thời Diệc Vi hạ giọng đáp lại, mất đi sự nhanh nhẹn vừa rồi: "Ờ."
Cô dừng lại một chút, sau đó ủ rũ nói: "Vậy tối nay uống trước đi nhé, nếu không lát nữa sẽ bị nguội mất."
Lần này Tô Hướng Trúc không có cự tuyệt, cô cầm ly sữa lên, uống một ngụm, thuận tay đặt ly sang một bên.
Thời Diệc Vi từ trên giường xoay người lại, muốn đem ly sửa đi rửa: "Em đi rửa ly đây."
"Không cần đâu, tôi tự mình đi rửa." Tô Hướng Trúc cướp trước một bước cầm ly đi ra cửa.
Thời Diệc Vi quay trở lại giường, đợi Tô Hướng Trúc quay lại.
Trần nhà của ký túc xá là một màu trắng trống rỗng, nhưng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như ai đó đã dán một số đồ trang trí, vẫn còn lại băng dính hai mặt đã cũ và chuyển sang màu vàng đen. Ngoài ra còn có một số vết khía, không nặng lắm, không biết hình dáng ra sao.
Đôi mắt cô chán nản đảo qua nhìn lại những dấu vết này, tai cô vô thức lắng nghe chuyển động ở hành lang ngoài cửa.
Từ ngày hôm qua cô chuyển đến, cô đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho Tô Hướng Trúc ?
Bữa trưa ngày hôm qua, cô bị bỏng ban đêm, bữa sáng hôm nay, trưa hôm nay cô lại làm phiền Tô Hướng Trúc đưa cô về. Tô Hướng Trúc bận rộn đến mức quên mang theo thanh năng lượng bên trong hộp cơm trưa để lại trong ký túc xá, cũng không biết thật sự đã ăn trưa và ăn tối hay chưa.
Thời Diệc Vi trở mình không ngủ được nữa nên đành ngồi dậy. Chán nản, suy nghĩ một hồi nên xin lỗi Tô Hướng Trúc như thế nào.
Khi Tô Hướng Trúc quay lại mở cửa vào, liền nhìn thấy Thời Diệc Vi ngồi khoanh chân trên giường, hai tay ôm đầu, bộ dáng như muốn ngủ mà không ngủ, thấy cô quay lại, liền lập tức đứng dậy.
Rõ ràng cô vẫn đang ngồi trên giường, nhưng lại có vẻ như đang ngồi thẳng, nghiêm túc xin lỗi: “Học tỷ, thật sự rất xin lỗi hai ngày nay đã gây cho chị nhiều phiền toái như vậy, em bảo đảm sau này em sẽ không như vậy nữa.
Những lời này Tô Hướng Trúc đã vừa mới nghe qua một lần, cũng không biết tại vì sao cô ấy lại nhắc tới lần nữa, chỉ là nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, cũng không có ý định nói gì.
"Chị, em thật sự rất vui khi được làm bạn cùng phòng của chị." Thời Diệc Vi trịnh trọng nói thêm, "Cảm ơn chị rất nhiều vì đã chăm sóc cho em hai ngày nay."
Tô Hướng Trúc ngẩng đầu lại nhìn về phía bạn cùng phòng, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh của cô ấy chạm vào ánh mắt cô, thay vì lúng túng thì ánh mắt ấy lại trở nên chân thành hơn.
Thu hồi ánh mắt lại, Tô Hướng Trúc cúi đầu, nhặt cuốn sách trên bàn lên, gấp lại rồi nhét vào cặp sách mà không lật qua lật lại: “Muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”
"Ờ, được." Giọng nói của Thời Diệc Vi có vẻ chán nản.
"Tôi cũng rất vui khi được làm bạn cùng phòng với em." Tô Hướng Trúc tắt đèn, trong bóng tối đáp lại.
Thời Diệc Vi giống như vui vẻ trở lại: "Thật sao?"
"Thật sự." Tô Hướng Trúc đã lên giường, đưa ra một đáp án khẳng định.
Tô Hướng Trúc nằm ở trên giường, trong bóng tối, ánh mắt dần dần thích ứng với môi trường ánh sáng mờ ảo, hình dáng mọi vật trong ký túc xá dần dần trở nên rõ ràng.
Hơi thở của bạn cùng phòng dần dần ổn định, pheromone vốn đã rất yếu lại càng ngày càng không thể ngửi thấy.
"Thời Diệc Vi, em không còn..." Tô Hướng Trúc nhìn lên trần nhà nhẹ giọng hỏi, thanh âm trầm thấp như đang nói với chính mình, nhưng vẫn phá vỡ sự yên tĩnh trong ký túc xá.
Thời Diệc Vi dường như đang trong trạng thái ngủ mà không ngủ, giọng nói mơ mơ hồ hồ: "Ừm...? Cái gì?"
“Không có gì.” Tô Hướng Trúc nhắm mắt lại, “Ngủ ngon.”
"Chúc ngủ ngon, Học tỷ."