Chương 12: Vật bị mất

“Ilokano?” Sikeith nhanh chóng hiểu ẩn ý trong lời nói của Cia, về chuyện này có vẻ như gã không có đánh giá nào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

“Đến sô pha ngồi đi.” Sikeith cúi đầu nhìn về phía Cia ôm đầu gối ngồi trên đất.

Chính Cia cũng cảm thấy tư thế này quá yếu thế cho nên cậu chống người muốn đứng lên, kết quả ngồi xổm quá lâu thành ra hai chân hoàn toàn tê dại, vừa ngứa vừa đau râm ran, giống như bị ngàn mũi kim đâm, vì vậy chẳng mấy chốc cơ thể cậu lại mềm nhũn ngã xuống đất, nước mắt lã chã đòi rơi vì sự khó chịu của cơ thể lúc này.

Cia cảm thấy vô cùng xấu hổ, cố tình Sikeith còn mặt không cảm xúc nhìn cậu, cậu muốn bảo đối phương đừng nhìn, lại thấy yêu cầu như vậy có vẻ khiến mình càng thêm yếu thế. Cuối cùng chỉ đành cắn môi ngồi đó, chờ cơn tê dại kia chậm rãi rút đi.

Sau đó, cậu thẳng lưng đi đến ngồi xuống sô pha trong phòng khách, chọn vị trí cách Sikeith khá xa. Sikeith cũng duy trì khoảng cách 3 mét với cậu, nét mặt lạnh lẽo.

Sikeith có gia thế hiển hách, cấp bậc gen 3S thuộc hàng top đầu, tính tình cao ngạo lạnh lùng, trong mắt không chứa nửa hạt cát, là đóa hoa trên núi cao xa vời vợi nổi tiếng của trường quân đội.

Trước đó lần duy nhất Cia giao thiệp với Sikeith chính là vào ngày khai giảng cậu từng mặt dày mày dạn quảng bá công việc kinh doanh nho nhỏ của mình với đối phương, thậm chí còn có mưu đồ muốn thêm bạn tốt với gã, đương nhiên kết quả vẫn bị Sikeith ngó lơ.

Sau Cia có kinh nghiệm nhất định rồi không còn lãng phí công sức trên người các sinh viên lớp S nữa, trừ khi có người chủ động liên hệ, còn không cho dù là khi kiểm tra thực tế cũng tuân theo các nguyên tắc tiêu chuẩn của học sinh lớp S, nói ít làm nhiều.

Cậu hoàn toàn không biết gì về tính cách cơ bản của Sikeith, thật sự không biết rốt cuộc đối phương định làm thế nào, nhưng trực giác mách bảo cậu Sikeith không phải loại người dùng tiền để bồi thường như Ilokano, thậm chí cậu còn cảm thấy có khả năng đối phương còn chẳng bận tâm đến danh tiếng của mình.

Một người có ánh mắt bậc này, rất khó có thể tưởng tượng sẽ chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ tác nhân bên ngoài.

Cia nghĩ tới đôi mắt màu xám mỗi khi nhìn người khác của đối phương, da đầu không khỏi tê dại.

“Cậu cho tôi thẻ ID (thẻ thân phận/chứng minh thư).” Sikeith bình thản đưa ra yêu cầu, lại khiến người ta theo bản năng phục tùng.

Cia theo phản xạ có điều kiện thò tay vào túi quần, ngón tay nắm lấy tấm thẻ hơi mỏng kia sau đó mới chưng ra vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn gã: “…… Làm gì?”

“Làm đăng ký yêu cầu cần thẻ ID của đôi bên.”

“Đăng ký cái gì?” Cia cảm thấy mình như tên ngốc, bằng không vì sao cậu không theo kịp suy nghĩ của Sikeith?

“Đăng ký kết hôn.” Sikeith vô cùng kiên nhẫn trả lời, giống như đang nói đến đăng ký thi cử.

“……” Cia cảm thấy cậu phải đi thôi, người trước mắt này còn không nói lý hơn cả Ilokano. Thì ra Sikeith lại là người truyền thống cổ hủ như vậy sao?

“Cậu không muốn.” Sikeith nhìn vẻ mặt của Cia.

“Muốn mới lạ!” Cia nhận ra giọng mình đã quá kích động, cậu hít sau một hơi cố gắng hòa hoãn giọng điệu, “Tôi lại đâu phải Omega, bị…… bị một lần kia sẽ…… Huống hồ thời đại bây giờ, cho dù là Omega cũng không cần……” Tội phạm cưỡиɠ ɠiαи đến chịu trách nhiệm. Mấy chữ sau đó cậu không nói ra miệng, nếu thật muốn tính toán rõ ràng, Alpha bị chất dẫn dụ của Omega ảnh hưởng sao lại không phải người bị hại?

Cậu dứt khoát từ đứng dậy, tốc độ nói vừa nhanh vừa vội: “Dù sao tôi cũng không cần cậu phụ trách, về sau trên đường có gặp phải nhau đừng chào hỏi đã coi như giúp tôi một ơn tình lớn rồi.”

Nói thật, rất khó tưởng tượng tình cảnh Sikeith chủ động người chào hỏi người khác sẽ là thế nào, Cia vừa nói vừa định tránh Sikeith đi ra cửa.

“Đồ trong quần áo, đang ở chỗ cậu sao?” Khoảnh khắc cậu đi lướt qua, Sikeith đột nhiên mở miệng hỏi.

Cái gì? Cia sửng sốt trong chớp mắt, bất giác nhận ra quần áo trong lời nói của Sikeith chắc là bộ đồ đồng phục của cậu. Còn đồ…… cậu nhớ tới mình có sờ được trong túi một chiếc thẻ từ và đồ trang sức bằng kim loại hình lăng hình kính, anh ta đây là…… đang đòi đồ chỗ mình hả?

Cia yên lặng nhìn Sikeith, giống như trên mặt đối phương nở hoa, bầu không khí trong phòng đột nhiên thay đổi, có lẽ là do chuyện phát triển theo hướng nằm ngoài dự đoán, thậm chí Cia còn không có sức để băn khoăn. Chuyện gì đây? Cảm giác cực kỳ khó chịu…… Gã đây là đang đòi đồ từ người bị hại sao?

“Đồ gì?” Giọng Cia trầm xuống, loáng thoáng lộ vẻ oán giận.

“Chìa khóa cơ giáp.” Thái độ của Sikeith rất xa cách, ánh mắt nhìn người bình tĩnh đạm mạc. Sao gã có thể thản nhiên như vậy? Giống như đòi đồ từ người bị mình cưỡng ép là chuyện đương nhiên.

“Không biết.” Cia gần như không áp chết được bất mãn trong lòng, “Đồ của cậu cậu lại đi hỏi tôi?”

“Áo khoác……” Sikeith tạm dừng một chút, “Lúc ấy cậu mặc đi mất.”

“Thì đã sao?” Cia nhìn Sikeith, “Tỉnh dậy liền vứt rồi.”

Sikeith không nói chuyện, cứ thế nhìn Cia, cho dù cậu không ngửi được mùi tin tức tố, nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách cạch mạnh. Tròng mắt nhạt màu lạnh như băng của đối phương đang dừng trên người cậu, như thể đương nhìn sinh vật vô cơ đến từ nơi nào đó.

Có trong chớp mắt nhịp tim Cia tăng vọt, nhưng rất nhanh cậu đã gằn ra bốn chữ: “Có chuyện nói thẳng.” Mặc dù âm điệu không được ngang ngạnh như trong dự kiến.

Bất kể Sikeith muốn cậu bồi thường thế nào, cậu vẫn sẽ cắn chết nói không có. Huống hồ chìa khóa cơ giáp là thứ quý giá động một cái là cả chục triệu, sao có thể để quên trong túi áo khoác, Alpha thật đúng là nô ɭệ của tính dục.

___

Moè: Moè có hỗ trợ nạp vàng trên p2p rẻ hơn so với nạp card, độc giả nhà Moè có nạp vàng thì liên hệ Zalo 0399938623 nha... ❤️