Chương 31-1: Chu Tụng say rượu

Hơn mười phút sau, Hứa Dật nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường. Một số đồng nghiệp phía sau cậu ấy bất giác nắm lấy tay nhau. Tô Liễm không rời đi, cũng hiếu kỳ đứng đợi Thương Dã cùng với những người khác. Thật ra mọi người không nhất thiết phải ở lại đến tận bây giờ, chỉ là bọn họ quá tò mò nên mới nán lại xem mà thôi. Một là để tận mắt nhìn thấy ngôi sao lớn, hai là để xem mối quan hệ của Chu Tụng và Thương Dã thân với nhau như thế nào.

Còn Chu Tụng vẫn ngồi xổm trên lề đường, chọc chọc mấy viên đá.

Thương Dã mở cửa và xuống xe.

Hứa Dật nhìn thấy thân hình Alpha cao, gầy với mái tóc dài đội mũ lưỡi trai đi về phía họ, cậu ấy trở nên căng thẳng trong giây lát, ghé tai thì thầm với Chu Tụng: "Anh Chu Tụng, Thương Dã đến đón anh kìa."

Rầm một tiếng, Chu Tụng đứng lên, "Thương Dã!"

Cậu hét lên một tiếng, sau đó vươn tay muốn ôm, nhưng không biết cậu nghĩ tới cái gì vội vàng thu tay lại.

Thương Dã cau mày, ôm cậu vào lòng, nhìn Hứa Dật và những người phía sau cậu ấy. Ánh mắt anh thoáng dừng lại trên mặt Tô Liễm. Nếu anh nhớ không lầm thì người này chính là Omega.

“Xin lỗi đã làm phiền cậu.” Thương Dã nhàn nhạt quay mặt đi, lại hỏi Hứa Dật: “Em ấy đã uống bao nhiêu vậy?”

Chu Tụng nằm trong lòng Thương Dã, rất ngoan ngoãn, bất động, nắm lấy tóc anh.

Hứa Dật chần chờ: "À, haha, không nhiều lắm, một chén thôi, một chén thôi."

Thương Dã gật đầu, "Ừm, vậy tôi đưa em ấy đi trước đây."

“Được, được.” Khí thế từ trên người Alpha quá áp bách, Hứa Dật chịu không nổi, liên tục gật đầu.

Đèn hậu của chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Hứa Dật rũ vai than thở: "Mấy người chỉ biết trốn phía sau thôi à!"

"Thật là quá khí chất, đúng không?"

"Đúng vậy."

...

Thương Dã lái xe về nhà với vẻ mặt ủ rũ, Chu Tụng không nói suốt quãng đường, một tay túm tóc anh rồi nằm trên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, gió thổi tóc rối tung.

Sau khi đỗ xe xong, Thương Dã gỡ tóc mình khỏi tay Chu Tụng, nói với giọng nguy hiểm: "Quay lại đây."

Nhưng Chu Tụng lại như không hiểu được lửa giận trong lời nói của anh, quay đầu lại, chống tay lên ghế hơi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời trong ga-ra ngầm mờ mịt, "Sao vậy?"

Cậu mở miệng hỏi, hơi thở cậu thở ra còn lẫn với mùi rượu nồng nặc.

“Không phải anh đã nói em rằng em không được uống rượu sao?” Thương Dã hỏi.

"Nhưng mà, em vừa mới uống..." Chu Tụng vươn tay so sánh, thanh âm kéo dài, "Có chút chíu à."

Thương Dã không biết liệu Chu Tụng có đang say rượu thật hay không nhưng hành động và lời nói của cậu y như người say rượu vậy, có điều trông lúc này cậu dũng cảm hơn nhiều so với lúc bình thường. Anh nhíu mày, mở cửa xe, "Xuống xe thôi, chúng ta về nhà rồi."

Thấy người rời đi, Chu Tụng vội vàng mở cửa đi theo, dính sát vào phía sau Thương Dã, đi vài bước, sau đó lặng lẽ vươn tay nắm lấy một mảnh tóc dài của Alpha trong tay.

Thương Dã nhận thấy chuyển động của cậu, anh bước vào thang máy mà không nói gì.

Sau khi về đến nhà, Thương Dã nắm tay Chu Tụng vào phòng tắm, mở nước nóng, "Cởϊ qυầи áo đi tắm đi, người em toàn mùi rượu."

Chu Tụng chớp mắt, nhưng không di chuyển.

Thương Dã nghiêm mặt thúc giục: "Còn đứng đó làm gì hả?"

Beta nhìn thẳng vào Thương Dã với đôi mắt ngấn nước, do dự một lúc rồi từ từ đưa tay về phía Thương Dã.

“Muốn anh cởi cho em sao?” Thương Dã hơi nhướng mày.

Chu Tụng nặng nề gật đầu.

"..." Thương Dã nhìn vào mắt Chu Tụng một hồi, cam chịu kéo cậu vào lòng, cởϊ áσ ngoài, quần dài và nội y, sau đó xắn tay áo, cùng nhau vào phòng tắm.

"Anh hỏi em này." Khi Thương Dã đang tạo bọt tắm cho Chu Tụng, đột nhiên hỏi: "Đồng nghiệp đó của em, tên là gì nhỉ, Tô Liễm thì phải, hôm nay có nói gì với em không?"

Chu Tụng đang xoa bọt trắng trong tay, nghe thấy câu hỏi của Thương Dã, cậu nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không có."

Thương Dã nói "Ừm", sau khi tắm cho Chu Tụng hai lượt, người anh cũng ướt sũng, anh quấn Chu Tụng trong một chiếc áo choàng tắm rồi đẩy cậu ra khỏi phòng tắm, anh cũng tắm qua một lượt trước khi ra ngoài.

Nhưng khi anh vừa mở cửa ra, liền thấy Chu Tụng ngồi xổm ở trước cửa không có trở lại phòng ngủ .

“Sao em lại ngồi ở đây?” Thương Dã kéo cậu lên.

Chu Tụng mím môi, dang hai tay ra, "Ôm bé."

Lúc đầu Thương Dã không hiểu lắm, nhưng tựa hồ lại hiểu ra, "Em ngồi xổm ở chỗ này chỉ để đợi anh ra bế em về phòng à?"

Chu Tụng vội vàng gật đầu, lại đưa tay ra, nói: "Ôm em."

Thương Dã chỉ đơn giản là bế cậu trở lại phòng, Chu Tụng vùi đầu vào cổ Thương Dã ngửi mùi hương trên cổ Thương Dã như một chú cún con, chóp mũi của cậu chạm vào tuyến thể của anh.

Tuyến thể của các Alpha nói chung không dễ để mọi người nhìn thấy hoặc chạm vào, Thương Dã lại mẫn cảm hơn các Alpha khác nên anh luôn dấu kín nó. Nhưng vào lúc này, Chu Tụng đang cọ quậy trong lòng anh, Thương Dã nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Chu Tụng, nếu em còn nghe hiểu thì mau dừng lại, không thì anh sẽ khiến mai em không dậy đi làm nổi."

Anh vẫn dùng những lời như vậy uy hϊếp Chu Tụng như thường lệ, nhưng Chu Tụng không hề sợ hãi, ngược lại còn hung hăng ôm chặt lấy cổ anh, thậm chí còn dám liếʍ cái tuyến nhô ra.

Khoảnh khắc chiếc lưỡi ẩm ướt và ấm áp chạm vào tuyến thể, Thương Dã sững sờ, anh buông cậu ra, chửi đổng: "Mẹ kiếp! Chu Tụng! Em muốn chết có phải không!"

Chu Tụng vẫn ôm Thương Dã, đặt chân treo trên người Thương Dã, ngẩng đầu nhìn anh: "Không, em không muốn chết."