Chương 30-2: Tô Liễm xấu tính

Nói rằng cậu ta đã cầm đầu để cho các bạn học trong lớp cô lập Chu Tụng sao? Hay nói rằng do lúc đó cậu ta muốn có cảm giác hư vinh ác ý đó?

Tô Liễm từ nhỏ đã là một Omega xuất sắc, mẹ cậu ta có yêu cầu cao đối với cậu ta, bà ta luôn muốn cậu ta phải hoàn hảo trong mọi việc. Khi Tô Liễm từ từ lớn lên, sự kiêu ngạo và đạo đức giả của mẹ cậu ta cũng chảy vào máu cậu ta, khiến cậu ta trở thành một Omega theo đuổi sự khen ngợi của mọi người.

Năm thứ hai cấp ba, Tô Liễm chuyển đến một trường cấp ba, cậu ta vẫn như trước, giả vờ thành dáng vẻ tốt tính , hòa nhập với lớp rất nhanh. Chẳng mấy chốc, hầu như tất cả học sinh trong lớp đều có ấn tượng tốt về học sinh mới chuyển đến này.

Ngoại trừ một người, Chu Tụng .

Tô Liễm đã cố gắng bắt chuyện với Chu Tụng , nhưng Beta, người câm như khúc gỗ, luôn im im lầm lì như tự kỷ. Tô Liễm cảm thấy khó chịu, trong cốt cách cậu ta không phải là người dễ tính gì, cậu ta thừa hưởng sự cay độc của mẹ mình, tất cả những ý định tốt của cậu ta đều là giả tạo, cậu ta không thích bất cứ điều gì đi ngược lại kế hoạch của mình.

Một lần tình cờ, anh cùng gia đình đến nhà hàng ăn cơm, khi từ nhà vệ sinh trở ra, cậu thấy Chu Tụng trong bộ quần áo lao động bẩn thỉu đang kéo một túi rác ra ngoài.

Bước chân của Tô Liễm dừng lại một cách khó hiểu, cậu ta gọi một tiếng.

Thân thể gầy gò của Chu Tụng cứng đờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Omega ăn mặc đẹp đẽ. Cậu không biết vì sao đối phương lại biết tên của mình, liền thấp giọng hỏi: "Ai vậy?”

Vào lúc đó, Tô Liễm cảm thấy rằng cậu ta đang bị trêu chọc. Cậu ta đã chủ động bắt chuyện với Chu Tụng rất nhiều lần, thế nhưng tên Beta đáng ghét này ngay cả tên cậu ta cũng không nhớ.

Đối với một cậu bé mười bảy hoặc mười tám tuổi, ác ý đến nhanh chóng. Tô Liễm ngay từ đầu đã hẹp hòi và không thích Chu Tụng , sự việc này khiến cậu ta càng không thích Chu Tụng.

Sau đó, khi trò chuyện với các bạn cùng lớp, cậu ta dường như vô tình nhắc đến Chu Tụng .

“Có vẻ tính tình của Chu Tụng không được tốt lắm?” Cậu ta hỏi.

Bạn học bên cạnh sững sờ, lắc đầu nói: "Có thể là vậy. Nhưng cậu ấy từ năm nhất cấp ba đến nay vẫn không giao tiếp gì nhiều với bạn học."

Tô Liễm chớp mắt, không kiểm Soát nói: "Tôi nghe nói Chu Tụng ở trường trung học cơ sở khá tệ."

Chỉ là một lời nói nhẹ như đá ném xuống nước, tiếng đồn lan ra như sóng.

Chu Tụng dần dần bị cô lập. Tuy nhiên, bản thân cậu không cảm thấy đó là điều gì to lớn cả.

Chu Tụng ở trường cấp ba cũng giống như ở trường cấp hai, cậuđến lớp vào ban ngày, ngủ bù, tan học với chiếc cặp trên lưng đi đến chỗ làm, cậu hầu như không nói chuyện với ai nên khi bị mọi người cô lập cậu cũng không biết. Sau ba năm, cậu thậm chí không thể nhớ nổi khuôn mặt và tên của các bạn cùng lớp.

Tương tự thế, ấn tượng về Chu Tụng với người khác giống như không khí vậy, ấn tượng về cậu với bạn học cấp ba theo thời gian mà biến mất.

Nhưng vài năm sau đó, Tô Liễm xin việc ở công ty, trời xui đất khiến thế nào lại làm chung công ty với Chu Tụng, biết rằng người này hoàn toàn không nhớ mình, chút dối trá cùng vẻ mặt giả nhân giả nghĩa đó đó lại phát huy tác dụng.

Cậu ta lại đang nghĩ Chu Tụng khi đi học không nổi tiếng, người thì nhát gan, ngồi trong phòng mà như không tồn tại vậy. Sau khi đi làm cũng không sôi nổi lắm, vì vậy cậu ta cảm thấy cân bằng hơn một chút.

Nhưng khi cậu ta biết rằng bạn trai bí mật của Chu Tụng hóa ra lại là Thương Dã! Cán cân trong lòng cậu ta lại bị nghiêng.

Tô Liễm há miệng, không biết nên nói cái gì.

Thấy cậu ta hồi lâu không nói lời nào, Chu Tụng trầm ngâm nói: "Chờ cậu nghĩ kỹ rồi hãy nói."

Sau đó, anh ta rời khỏi Tô Liễm với một ly nước trên tay.

Nhìn thấy Chu Tụng trở về, Hứa Dật vội vàng đưa tay ra: "Anh Chu Tụng, tụi mình đã quyết định tối nay ăn cái gì rồi."

“Ăn cái gì?” Chu Tụng thuận miệng hỏi.

"Chỉ ăn đồ ăn Trung Quốc thôi."

"Ok."

Một lúc sau, Tô Liễm cũng quay lại. Chu Tụng không để ý đến cậu ta, ngồi vào vị trí, bắt đầu làm việc.

Thương Dã bắt đầu bận rộn, anh không quá lo lắng về vấn đề phòng thu âm, bởi vì đã có Lý Hành lo việc này, anh chủ yếu phụ trách việc phát hành album mới.

Kỳ Bạch và Cù Phong vẫn còn một thời gian trước khi hợp đồng chấm dứt, Thương Dã muốn thực hiện tốt album này, không chỉ các bài hát, mà còn cả MV và những thứ tương tự, quan trọng nhất, anh ấy vẫn muốn một tay trống phù hợp.

Sau khi đưa Chu Tụng đến công ty, anh lại quay về nhà làm việc, buổi tối Chu Tụng gọi điện cho anh, vừa nghe Thương Dã đã biết rằng Chu Tụng không nghe lời anh dặn.

“Thương, Thương Dã.” Trong điện thoại, Chu Tụng nói chuyện như ngậm một họng nước vậy.

Thương Dã đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài, "Chu Tụng, con mẹ nó. Anh đã nói với em nhiều lần là không được uống rượu."

"Uh ... cái đó." Hứa Dật cầm điện thoại di động của Chu Tụng , ngồi xổm bên cạnh cậu, nhìn Chu Tụng ở một bên, trong lòng rất cao hứng.

“Thương, Thương Dã, xin chào!” Hứa Dật rất khẩn trương.

Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, giọng nói của Thương Dã quay trở lại, "Tôi đây. Các cậu ăn cơm ở đâu, gửi địa điểm cho tôi. Hơn nữa, cậu ấy hiện đang làm gì vậy?"

"Anh Chu Tụng đang ... chọc thủng giày của anh ấy." Hứa Dật nuốt nước bọt, muốn tát chết chính mình, người đã thuyết phục Chu Tụng uống rượu hai mươi phút trước.

“Chọc thủng giày?” Thương Dã nhíu mày, “Các cậu ở đó chờ tôi.”

"……Vâ...vâng."

Hứa Dật cúp điện thoại, quay đầu nhìn mấy đồng nghiệp đang nhìn về phía này, khó khăn nói: "Anh ấy sẽ tới đón."