Chương 30-1: Tô Liễm

“Đằng sau em không đau.” Chu Tụng nghiêm túc nói, cậu làm bộ như không nhìn thấy du͙© vọиɠ ẩn hiện bên trong đôi mắt Thương Dã.

Thương Dã vỗ mông cậu, "Nhấc lên cho anh xem."

“Không!” Chu Tụng nhíu mày, vội vàng kéo quần lên, thoát khỏi vòng tay Thương Dã chạy ra ngoài.

Thương Dã không nói gì, bôi thuốc rồi trở về phòng ngủ.

“Đồng nghiệp của em nói muốn ký ở đâu?” Anh hỏi.

Chu Tụng ngồi khoanh chân trên ghế máy tính, Suy nghĩ một chút rồi nói: "Ký trên giấy là được."

“Trên giấy?” Thương Dã hiển nhiên không đồng ý, xoay người đi ra ngoài, cầm mấy đĩa CD trở về.

"Anh định ký lên cái này sao?" Chu Tụng có chút kinh ngạc, cậu cho rằng chẳng qua là ký tên mà thôi mà, có ký là được rồi, đâu cần phải nghiêm túc như vậy.

Thương Dã bế cậu lên từ trên ghế, còn anh thì ngồi xuống, để Chu Tụng rúc vào lòng anh, lấy một cây bút trên bàn, nói: "Anh không thể tùy tiện ký được."

Tâm lý hiện tại của Thương Dã có chút giống như tuyên bố chủ quyền, cũng có chút giống như nói với các đồng nghiệp của Chu Tụng rằng bọn họ không phải là yêu đương tùy tiện, chớp nhoáng.

Thương Dã mở nắp bút, lưu loát ký tên của mình lên đó.

Chữ ký của anh rất khác người ta, chữ ký của anh thể hiện cá tính của anh ấy, anh liên tiếp ký mấy bản liền.

Chu Tụng vội vàng đứng dậy, "Đủ rồi, không cần ký nhiều như thế."

Thương Dã đặt bút Sang một bên, "Được rồi, ngày mai em cầm đi."

Sau đó anh ôm lấy Chu Tụng , "Cắt tóc, bôi thuốc, ký tên, ở bên anh một lát."

Anh nói xong bước vào phòng anh làm nhạc. Chu Tụng rúc vào người Alpha, cầm điện thoại di động của anh ấy để chơi game. Trên màn hình máy vi tính toàn những kí tự màu xanh màu đỏ, cậu xem nhưng chẳng hiểu gì.

Hai người duy trì tư thế này cho đến đêm.

Chu Tụng không để tâm đến việc Tô Liễm muốn đến làm ở văn phòng chi nhánh, Thương Dã nói với cậu rằng anh đã chặn Tô Liễm. Nhưng Chu Tụng cảm thấy điều này không ổn lắm nên đã gỡ chặn Tô Liễm.

Hai ngày Sau, Tô Liễm đến, lúc đó Chu Tụng đang bị Hứa Dật và các đồng nghiệp của cậu kéo đi để lên kế hoạch ăn ở đâu cho bữa tối liên hoan của hạng mục mới xong. Khi lãnh đạo dẫn cậu ta vào văn phòng, Chu Tụng bắt gặp ánh mắt của Tô Liễm ngay khi cậu vừa ngước mắt lên.

Bàn làm việc của Tô Liễm ở ngay bên cạnh Chu Tụng , Hứa Dật tính tình vui vẻ, cậu ấy chủ động mở miệng chào hỏi đồng nghiệp mới. Kỹ năng giao tiếp của Tô Liễm cực kì tốt, ậu ta nhanh chóng hòa nhập vào cuộc trò chuyện với những người ngồi bên cạnh cậu ta.

Hứa Dật liếc nhìn Chu Tụng , đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: "Anh Chu Tụng , trước đây hai người có phải là đồng nghiệp không?"

Chu Tụng Sửng Sốt, Tô Liễm quay Sang nhìn thẳng vào cậu. Cậu gật đầu và nói một cách thẳng thắn, "Đúng thế."

Hứa Dật nói "Ồ", nhưng thấy Chu Tụng và Tô Liễm có vẻ không quen lắm, cậu ấy không hỏi thêm câu nào nữa, thay vào đó nói: "Mà này, chúng ta đang nói về việc tối nay đi ăn ở đâu? Trước khi cậu chuyển tới, bọn tôi đã làm xong một hạng mục của công ty, lãnh đạo nói tối nay Sẽ đi ăn liên hoan và để cho tụi tui tự liên kế hoạch. Cậu đi chung không, chúng tôi định đi ăn cơm tối?"

Tô Liễm mỉm cười, "Tôi ăn cái gì cũng được. Tôi có một người bạn nói gần đây có một nhà hàng rất ngon."

"Người bạn đó của cậu ở thành phố C?"

"Đúng vậy."

...

Ban đầu Chu Tụng cũng không nói nhiều, cuộc trò chuyện nhanh chóng bị trôi qua, mọi người thảo luận Sôi nổi, còn cậu thì trầm mặc một hồi, cầm cốc nước đi đến phòng trà, gửi tin nhắn cho Thương Dã.

[CT]: Tối nay em đi ăn tối với đồng nghiệp.

Thương Dã trả lời trong vài giây.

【TD】: Khi nào em ăn xong?

[CT] Em không biết.

Thương Dã nhất thời không trả lời lại, sau đó gửi đến một đoạn tin nhắn thoại: "Không được ăn nhiều cay, không uống rượu, không được. . . "

Nội dung anh nói cũng giống với nội dung video trước đó, Chu Tụng đang định trả lời tin nhắn đang nghe dở thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vội vàng dừng đoạn thoại lại.

“Chu Tụng.” Omega vừa rồi còn đang tán gẫu nhiệt tình đi vào, đứng ở phía sau gọi cậu.

Chu Tụng tắt máy, quay đầu nhìn hắn, "Làm sao vậy?"

Vẻ mặt Tô Liễm rất phức tạp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Beta trước mặt, tóc ngắn, khí lực tốt hơn rất nhiều, hai má phúng phính hơn rất nhiều. So với Chu Tụng trước kia trông tốt hơn nhiều, không phải Chu Tụng mấy tháng trước làm việc ở trụ sở chính, mà là Chu Tụng mấy năm trước còn học cấp ba.

Khi đó, Chu Tụng cực kì gầy và nhỏ, lưng còng, mặc bộ đồng phục học sinh tả tơi với mái tóc hoa râm, giống như một con chim còi cọc. Chu Tụng đã để lại cho Tô Liễm ấn tượng như vậy ngay từ lần gặp đầu tiên.

Tô Liễm bĩu môi, "Cậu không có ấn tượng gì với tôi sao?"

Nghe vậy, Chu Tụng sửng sốt một chút, trong đầu hồi tưởng lại cuộc sống hai mươi năm qua, thật nhàm chán, đúng là không có người nào như Tô Liễm chiếm được vị trí nào trong ký ức của hắn.

Thấy dáng vẻ không nhớ nổi của cậu, sự tức giận tích tụ lâu ngày trong lòng Tô Liễm không tìm được chỗ phát tiết, điên cuồng đập vào l*иg ngực của mình. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không bỏ cuộc, giọng điệu nặng nề, gấp gáp nói: "Trường cấp ba! Tôi và cậu học cùng trường cấp ba!"

Nghe thấy từ cấp ba từ miệng Tô Liễm, Chu Tụng khẽ cau mày.

“Nhưng tôi thực sự không nhớ nhiều về trường cấp ba.” Cậu chậm rãi nói.

Bất kể là cấp ba, trung học cơ Sở, thậm chí là tiểu học, những ký ức này đều bị cậu cưỡng ép quên đi, nếu có thể, cậu hy vọng cậu không có đoạn ký đó.

"Thực xin lỗi." Chu Tụng áy náy nói: "Hồi cấp ba tôi có nói chuyện với cậu sao? Hay là chúng ta có gặp nhau ở đâu không? Cậu nhắc lại một chút đi, có khi tôi nhớ ra."

Toàn thân Tô Liễm cứng đờ, những ngón tay buông thõng bên hông run lên.

Cậu ta nói như thế nào đây?