Nhà xưởng rất lớn nhưng đã lâu không sử dụng, các loại máy móc bên trong bám đầy rêu xanh, bề mặt rỉ sét vô cùng. Ở giữa bậc thềm dưới cùng, một bóng người gầy gò đang nằm trên mặt đất, yếu ớt lắc lư, hai cổ tay bị trói buộc vào cột.
Một vài vệ sĩ vạm vỡ vây quanh cậu ta.
Thương Dã đến gần.
Tần Dạng khó nhọc quay đầu lại, khuôn mặt cậu ta thật bẩn thỉu, bám đầy bụi đất, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài cao quý sạch sẽ trước kia của cậu ta.
“Thương, Thương Dã?” Tần Dạng hai mắt mơ hồ, bởi vì đã lâu không có ăn cơm mà choáng váng đầu óc. Ánh mắt của hắn cuối cùng cũng tập trung, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Alpha, cậu ta liền cảm thấy lạnh thấu xương.
Thương Dã giơ chân đạp lên vai khiến cậu ta lật người, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Tần Dạng.
"Tần Dạng, tôi vốn không có ý định đối phó với cậu." Thương Dã ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lời hắn nói ra lại để cho Tần Dạng rơi vào vực sâu, "Nhưng cậu đυ.ng ai không đυ.ng, nhất định phải đυ.ng vào Chu Tụng .Nhà họ Tần chiều chuộng cậu quá nên khiến cậu quên mất rằng có một số làm xong sẽ phải trả giá rất lớn.”
Tần Dạng lắc lắc thân thể, bắt đầu khóc nói: "Đúng vậy, thực xin lỗi! Thương Dã, tôi không phải cố ý! Van cầu anh thả tôi ra, tôi nhất định sẽ tránh xa anh và Chu Tụng. Thật sự, anh hay tin tôi lần này, xin hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng!"
Thương Dã đứng lên, trịch thượng liếc cậu ta một cái, “Đã muộn rồi.” Sau đó, anh hất cằm với vệ sĩ.
Người đó xách hộp đặt xuống đất, mở ra, bên trong có một cây kim nhỏ, trong ống kim có một chất lỏng trong suốt.
Tần Dạng nhìn vệ sĩ cầm kim châm lên, chậm rãi bóp, trong kim phun ra một ít chất lỏng. Cậu ta vô cùng sợ hãi, vùng vẫy như một con cá sắp chết.
Mấy bàn tay to lớn nắm lấy tay chân cậu ta, dễ dàng cố định động tác của Tần Dạng. Bọn họ xắn tay áo Tần Dạng lên, đến trước mặt Tần Dạng, cắm kim vào tĩnh mạch cánh tay của cậu ta.
Đau đớn như dao đâm khiến Tần Dạng càng thêm tuyệt vọng, càng khóc càng lớn, gần như hét lên.
Thương Dã bịt tai, điện thoại trong túi vang lên, anh quay người đi ra ngoài, lấy điện thoại ra thì thấy là tin nhắn của Chu Tụng.
[CT]: Tối nay em phải tăng ca, tan làm em sẽ tự về nhà.
Thương Dã cúi đầu trả lời tin nhắn, trong khi tiếng hét đinh tai nhức óc vang vọng sau lưng.
【TD】: Sao em phải làm thêm giờ ngay ngày đầu tiên đi làm lại thế?
【TD】: Cậu ấy sẽ biết tới đón em, đừng đi xe buýt hay chen tàu điện ngầm, sẽ về nhà muộn đấy.
Chu Tụng ngồi ở bàn làm việc, nhìn "anh ấy" này và suy nghĩ một lúc.
[CT]: Cậu ấy là ai?
【TD】: Trợ lý của anh.
[CT]: Là người lần trước đưa đồ ăn đúng không?
[TD]: Đúng.
Thương Cận Ngôn chậm rãi đi ra khỏi nhà máy đổ nát, các vệ sĩ phía sau anh ấy khiêng Tần Dạng, người đã bất tỉnh lên xe.
“Đi thôi.” Thương Cận Ngôn gọi Thương Dã.
Sau khi lên xe, Thương Dã tắt điện thoại di động, hỏi: "Bây giờ nhà họ Tần như thế nào rồi?"
“Đang giãy chết.” Thương Cận Ngôn uể oải nói: “Vòng quay vốn không đủ, chỉ có thể phá sản.”
"Ừm."
Trong lúc ngây người, Tần Dạng cảm giác mình tiến vào một khoảng không gian đen kịt, cậu ta cũng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, linh hồn của cậu ta phảng phất đang lơ lửng giữa không trung.
Một lúc lâu sau, cậu ta mở mắt ra, tay chân không thể cử động được. Lại một mũi kim đâm vào trong cơ thể, lần này cậu ta có thể rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó đang mất dần từ trong người mình, sau gáy đau nhức như muốn nổ tung.
Cắt tuyến thể là một phẫu thuật không được tôn trọng trong xã hội này, hầu hết Alpha và Omega đều tuân theo sự tương thích của tin tức tố để tìm bạn tình. Một số ít người chọn cách cắt bỏ tuyến và chỉ dám thực hiện cẩn thận ở nơi kín đáo.
Khi Tần Dạng lần nữa mở mắt ra, cậu ta đang nằm trên giường bệnh, toàn thân đau nhức, cổ quấn băng dày đặc. Cậu ta đưa tay ra sờ sờ một bên cổ.
Đau.
Nó đau không thể tin được.
Tần Dạng run tay, trong mắt nhòe đi nước mắt, một sự thật đẫm máu bày ra trước mắt.
Cậu ta không có tuyến thể và không có tin tức tố. Từ một Omega được mọi người săn đón trở thành một Beta bình thường.
Một y tá mở cửa đi vào, vừa nhìn thấy anh liền lạnh lùng nói: "Cậu tỉnh rồi thì đến đây, Thương thiếu gia bảo cậu nghe điện thoại."
Cô bật loa ngoài.
Tần Dạng hoảng sợ khi nghe thấy giọng nói của anh trai mình trong điện thoại.
"Tần Dạng, trong nhà đang có chuyện, mày đừng trở về!"
Theo tiếng anh trai dần dần nhỏ đi, Tần Dạng trong lòng cũng chết lặng, vỡ thành từng mảnh.
"Anh hai..." Tần Dạng thanh âm khàn khàn.
Sau khi hoàn thành những gì đáng lẽ phải làm, y tá rời khỏi phòng bệnh.
“Trở về?” Thương Cận Ngôn nhìn máy tính bảng, trên màn hình là hình ảnh Tần Dạng loạng choạng rời khỏi giường bệnh chạy ra ngoài.
Thương Dã gật đầu, "Anh tự về đi, em về thành phố C."
Thương Cận Ngôn nhướng mày, "Khi nào thì dẫn cậu ấy về ra mắt? Mẹ đã nói rất lâu rồi."
“Chờ chút đi.” Thương Dã cự tuyệt.
“Hay là mày không muốn cho cậu ấy biết chuyện kia?” Thương Cận Ngôn không chút báo trước nói.
Nghe vậy, Thương Dã nhướng mi nhìn Thương Cận Ngôn, "...Không có."