Chương 24-1: Mày định cắt tuyến thể của cậu ta hả?

Dưới sự khống chế và kiểm soát có chủ ý của Thương Dã, dư luận trên mạng nhanh chóng hạ nhiệt. Vào buổi tối, Chu Tụng ngồi khoanh chân trên giường và nói với lãnh đạo công ty rằng cậu định từ chức vì việc riêng của cậu đã làm chậm tiến độ dự án của công ty.

Nhưng Chu Tụng là một trong số ít người sẵn sàng đến chi nhánh để giúp đỡ, công ty hiện không có nhiều nhân lực. Vì vậy, ông ấy chỉ trừ lương của Chu Tụng và để cậu tiếp tục làm việc.

Nghe tin Chu Tụng sẽ đi làm vào ngày hôm sau, Thương Dã không hề ngạc nhiên, thậm chí anh còn làm cơm cho vào hộp cơm để Chu Tụng mang đến công ty ăn vào ngày hôm sau.

"Anh ra ngoài mấy ngày, em đừng ăn mì gói, anh sẽ cho người mang đồ ăn cho em, khi em tan làm anh cũng sẽ an bài người đến đón em, em đừng chạy lung tung nghe chưa." Thương Dã cất hộp cơm vào tủ lạnh.

Chu Tụng không hỏi, mà gật đầu nói đồng ý.

Ngày hôm sau, khi chở Chu Tụng đến công ty, Thương Dã liền lái xe đến sân bay.

Chu Tụng vừa bước vào văn phòng, Hứa Dật đã lao vào vòng tay cậu, chàng trai nắm lấy tay cậu, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới xem có ai bị mất tay hay chân không.

"Tôi không sao." Chu Tụng cười an ủi.

Hứa Dật buông tay ra, thở dài nói: "Anh Chu Tụng à, anh thật sự làm em sợ muốn chết, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện."

"Còn nữa!" Hứa Dật không để cho mọi người chung quanh có cơ hội nói, lấy lại hơi vội vàng hỏi: "Làm sao anh quen biết được với Thương Dã vậy? Làm sao hai người đến với nhau thế? Có phải lần trước em không hề ngửi sai đúng không? Là mùi tin tức tố của Thương Dã?"

Cậu ấy liên tiếp ném ra rất nhiều câu hỏi, vẻ mặt Chu Tụng không kìm được, có chút xấu hổ nói: "Có thể hỏi tôi từng câu một được không?"

Hứa Dật liếʍ miệng, đầu tiên kêu Chu Tụng trở lại bàn làm việc, sau đó kéo một chiếc ghế dài ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Chu Tụng, ngoại trừ cậu ấy ra, tất cả mọi người trong văn phòng cơ bản đều vểnh tai lên nghe lén.

Thật sự không thể trách bọn họ phản ứng như vậy. Trước hết, những nhân vật như Thương Dã chỉ có thể được nhìn thấy qua màn ảnh. Và Chu Tụng, một nhân viên văn phòng bình thường, người sẽ bị choáng ngợp nếu bị ném vào đám đông. Ai lại nghĩ tới việc bọ họ yêu đương với nhau cơ chứ.

Thứ hai, Chu Tụng là Beta và Thương Dã là Alpha. Mối tình giữa Alpha và Beta luôn bị coi thường trong xã hội này. Điều họ tò mò là Chu Tụng đã thu hút Alpha Thương Dã như thế nào.

Bị quá nhiều người chú ý cùng một lúc, Chu Tụng vô cùng khó chịu, cậu nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói: "Tôi và Thương Dã là hàng xóm của nhau, qua lại rồi cũng thành quen biết."

Hứa Dật chớp chớp mắt, hạ giọng: "Vậy hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Ai tỏ tình trước?"

Bạn đã biết nhau bao lâu rồi?

Chu Tụng cứng họng, hai người ở với nhau một khoảng thời gian mà cậu không biết tên của Thương Dã cho đến mãi khi quen cũng lâu cậu mới biết.

Đối với việc ai tỏ tình trước, đó phải là Thương Dã.

Suy nghĩ một lúc, Chu Tụng trả lời: "Chúng tôi quen nhau ... cách đây không lâu. Anh ấy đã tỏ tình trước."

Hứa Dật trợn to hai mắt, thực sự là Thương Dã bày tỏ trước sao.

“Không hỏi gì nữa đúng không?” Chu Tụng vội vàng nói, cầm lấy tập tài liệu trên bàn, “Tôi đi tìm trưởng phòng đây.”

"Này", Hứa Dật tiếc nuối rút tay về, khoanh tay lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Không ngờ tới, không ngờ tới."

“Anh Chu Tụng nói cái gì vậy?” Một nam Omega ở đối diện thò đầu ra hỏi.

Hứa Dật: "Anh Chu Tụng nói rằng anh ấy và Thương Dã là hàng xóm."

"Nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên. Anh Chu Tụng bình thường trông ít cảm giác tồn tại, nhưng anh ấy thực sự đã tìm thấy một Alpha tuyệt vời như vậy." Một Beta nữ bên cạnh anh thở dài.

"Tôi muốn anh Chu Tụng giúp tôi xin chữ ký từ Thương Dã."

"...Có liêm sỉ chút đi bà, nếu được tui cũng muốn có một chữ ký thật to."

"Móa, tui cũng muốn."

"Duma, mấy người đang làm gì vậy? Thêm tôi vào nữa chớ."

...

Sau khi Chu Tụng trở lại, mọi người đã trở lại bình thường, cậu thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống chỗ làm việc của mình. Cũng giống như trước đây, công ty còn rất nhiều việc, cậu gõ bàn phím cả buổi sáng, đến trưa mới được nghỉ.

Thương Dã đã ngồi trên máy bay trong năm sáu giờ, sau khi xuống máy bay, anh ấy gửi tin nhắn đầu tiên cho Chu Tụng rằng anh ấy đã đến.

Thương Cận Ngôn đợi trong xe rất lâu, cuối cùng khi cửa xe được mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông đẹp trai với mái tóc dài bước vào. Anh ấy nói đùa, "Thiếu gia, khí chất cậu thật kiêu ngạo."

Thương Dã liếc anh ấy một cái, "Đừng nói nhảm, tìm được Tần Dạng chưa?"

Thương Cận Ngôn dựa lưng vào ghế, khoanh tay, trên mặt lộ ra nụ cười lười biếng: "Tìm được rồi, đúng là mèo hoang, trốn chạy khắp nơi."

Mặc dù anh ấy và Thương Dã là anh em ruột thịt, nhưng họ trông rất khác nhau. Thương Dã trông xinh xắn giống mẹ. Thương Cận Ngôn đi theo cha, lúc không biểu lộ ra vẻ gì, nhìn qua có một cảm giác bình tĩnh, uy nghiêm, nhưng phần lớn thời gian đều là mỉm cười, điều này xua tan cảm giác người lạ không nên lại gần.

Thương Dã một tay gửi lại tin nhắn cho Chu Tụng, nói rằng: "Anh trai của cậu ta đã bí mật chuyển một khoản tiền cho cậu ta và mua vé máy bay cho cậu ta trốn ra nước ngoài."

Thấy bộ dạng lãnh đạm của anh, Thương Cận Ngôn tặc lưỡi hai cái, trong lòng thầm thở dài, may mà có Chu Tụng chấp nhận hốt thứ tai họa này. Anh ấy hỏi: "Có kế hoạch gì chưa?"

Ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ mép điện thoại, Thương Dã cũng không ngẩng đầu, "Không phải cậu ta cảm thấy tin tức tố của mình rất lợi hại sao?"

Thương Cận Ngôn nhướng mày, "Mày định cắt tuyến thể của cậu ta hả?"

Thương Dã không trả lời.

Chiếc xe màu đen rời khỏi sân bay, rời khỏi đường cao tốc và lái vào một nhà máy đổ nát.

Sau khi xuống xe, Thương Dã cau mày chán ghét nhìn xung quanh, "Tại sao anh lại tìm chỗ này để giam cậu ta vậy?"

Thương Cận Ngôn nhún vai, "Không phải anh mày tìm, là cậu ta tự mình trốn vào, anh mày chỉ thuận thế làm theo thôi."

Hai người lần lượt bước vào.