Chu Tụng trong lòng cũng không có nhiều cảm khái, kỳ vọng của cậu đối với Chu Kế Viễn đã sớm tiêu tan từ năm cấp hai, đối với cậu mà nói, Chu Kế Viễn chính là một cơn ác mộng, kí ức đen tối của cậu.
Thương Dã nắm lấy tay cậu, chậm rãi nói: "Đừng sợ, ông ta sẽ không thoát ra được đâu, vĩnh viễn sẽ không tìm đến em, anh đảm bảo."
Trái tim của Chu Tụng để xuống, vài giây sau, cậu bước lên phía trước và đưa tay về phía Thương Dã.
Thương Dã nắm lấy cánh tay cậu và bế cậu lên. Chu Tụng ôm cổ Alpha, xoa xoa mái tóc dính bết của anh, "Cám ơn anh, Thương Dã."
Nhưng Chu Tụng không được Thương Dã ôm lại như cậu tưởng tượng, tai cậu bị anh cắn rất mạnh, cậu rít lên đau đớn, bịt tai lại hỏi: "Anh làm gì vậy?!"
Thương Dã lười biếng nhướng mi nhìn cậu, "Cám ơn anh cái rắm."
“?” Chu Tụng không hiểu lắm.
Thương Dã khẽ thở dài, rút
tay đang bịt tai ra, nhẹ nhàng xoa dái tai để lại vết cắn nông, chậm rãi nói: "Đừng nói với anh mấy câu khó nghe như cảm ơn, xin lỗi. Chu Tụng, đừng khiêm tốn, nhút nhát như vậy, anh con mẹ nó yêu em vãi ò, anh yêu em chết đi sống lại, cho nên anh nguyện ý vì em mà làm những chuyện đó, em chỉ việc tự nhiên mà nhận nó thôi."
Thương Dã nhìn vào đôi mắt trong sáng của Chu Tụng và nói: "Em có thể mắng anh, đánh anh, cáu kỉnh với anh tùy ý em muốn."
Nói xong, Thương Dã quay đầu lại, thầm chửi thề một câu.
Chu Tụng không nói, tim đập thình thịch, không khống chế được. Nhìn vành tai của Thương Dã đỏ bừng thấy rõ, cậu không kìm được mà vươn tay chọc chọc.
Thương Dã giống như nổi giận quay đầu lại, trợn to hai mắt nhìn cậu, "Em làm cái gì thế!"
"Tai của anh đỏ lên kìa."
“Anh biết!” Thương Dã nghiến răng nghiến lợi, sau đó cúi đầu không dám nhìn vào mắt Chu Tụng, chửi rủa nói: “Thật là buồn nôn.”
(Ý ổng là ổng nói ra mấy lời sến súa đó nên ổng tự cảm thấy buồn nôn)Chu Tụng cười thành tiếng, hai mắt híp lại.
Thấy cậu như vậy, Thương Dã bất giác nhếch lên khóe miệng cười nói: "Em cười cái gì?"
“Không, không có gì.” Chu Tụng lấy tay che miệng.
Thương Dã bóp cổ tay hắn, rút
tay hắn ra: "Em đang cười nhạo anh sao?"
Chu Tụng cười không ngớt, cười chảy cả nước mắt. Thương Dã vỗ eo cậu, nhấc cậu lên, "Đừng cười nữa! Đánh răng đi! Không anh hôn chết em bây giờ!"
Chu Tụng bị anh nhéo cằm, đánh răng rửa mặt xong, đang định chạy thì Thương Dã đã túm cổ áo cậu lôi ra sau, bế cậu đến bồn rửa mặt ngồi ở đó, nắm cằm cậu và hôn cậu thật lâu.
Điện thoại bên ngoài vang lên, Chu Tụng khó khăn đẩy vai Thương Dã, Thương Dã giả vờ như không nghe thấy, nắm lấy tay Chu Tụng, hôn cậu sâu hơn.
“Còn cười nữa hay không?” Thương Dã cuối cùng cũng buông Chu Tụng ra, để cậu dựa vào mình hít thở.
Chu Tụng nắm lấy quần áo của Thương Dã và hít một hơi, "Điện thoại."
“Chờ một chút.” Thương Dã nói.
Sau khi lấy lại hơi, Chu Tụng cuối cùng cũng đứng dậy, chống tay lên thành bàn tắm chuẩn bị đi xuống, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên đùi cậu.
Ngay phía trên đùi phải có một con bướm màu đen, đôi cánh được phác thảo cẩn thận và sống động như thật.
"Đây là?" Chu Tụng hỏi Thương Dã, kéo anh.
Thương Dã giơ tay lên, đầu ngón tay ấm áp chậm rãi xoa xoa trên đùi trắng nõn của Chu Tụng, "Tối hôm qua anh vẽ đấy."
"Làm sao em rửa sạch nó đây? Loại bút này không dễ rửa sạch." Chu Tụng nói.
"Anh rửa cho em."
"Không cần, em tự mình rửa."
"Đừng khách khí với anh.”
"..." Muốn lợi dụng thì cứ nói đi.
Rốt cuộc, Chu Tụng vẫn không tiếp tục chủ đề này với Thương Dã, rời khỏi phòng. Thương Dã cầm điện thoại, thấy là cuộc gọi của Thương Cận Ngôn nên gọi lại.
"Mày đang làm gì đấy, anh gọi mày nhiều vậy mà mày không bắt máy một cuộc nào." Thương Cận Ngôn nghe điện thoại nói.
Thương Dã tùy tiện chọn một quả nho đã rửa sạch từ đĩa trái cây, nhét vào miệng Chu Tụng, thản nhiên đáp: "Bận hôn người yêu."
Thương Cận Ngôn: "..."
Chu Tụng: "...!!!"
Chu Tụng che miệng ho, Thương Dã vỗ vào lưng cậu mà mặt không đổi sắc.
Thương Cận Ngôn hỏi: "Chu Tụng ở bên cạnh à?"
Thương Dã: "Ừ."
Thương Cận Ngôn: "Để anh nói với cậu ấy vài câu."
Tiếng kêu bíp.
Điện thoại bị cúp không chút do dự.
Thương Dã ném điện thoại lên ghế sofa.
"Anh gọi cho ai vậy?” Chu Tụng vội vàng hỏi.
“Anh trai.” Thương Dã nói, lấy nho từ trong đĩa trái cây cho vào miệng ăn.
Chu Tụng trở nên hơi lo lắng, "Vậy anh ấy ..."
“Không cần để ý đến ổng đâu.” Thương Dã nói xong xoay người vào bếp, khéo léo lấy tạp dề ra mặc vào, vừa lấy rau trong tủ lạnh vừa nói: “Bữa trưa em muốn ăn gì?”
Chu Tụng bối rối trước cách nói hời hợt của Thương Dã về hai chữ "anh trai", cậu vẫn chưa biết gia đình của Thương Dã như thế nào.
Thương Dã rửa rau trong bếp, mặc kệ Chu Tụng đang nghĩ vẩn vơ, trong đầu anh nhớ lại các phương pháp điều trị của bệnh viện tâm thần Hàn Dương, trong đó có một loại phương pháp trị liệu gọi là sốc điện.
Anh không phải Chu Tụng, không dễ bỏ qua mấy chuyện này. Anh muốn báo thù cho những gì Chu Tụng đã trải qua, Thương Dã sẽ khiến Chu Kế Viễn đau khổ hơn nữa.