Chu Tụng vẫn còn run rẩy khi được bế lên xe, Thương Dã nhấn ga rời khỏi công ty, anh đỗ xe trước một con hẻm vắng.
“Chu Tụng, đừng sợ, đừng sợ.” Anh kéo tay Chu Tụng, ôm cậu vào lòng, cúi đầu sờ cổ Chu Tụng đã ướt đẫm mồ hôi.
Chu Tụng vùi mặt vào trong ngực Thương Dã, một trận ớn lạnh truyền đến, cậu cắn chặt môi dưới, âm thầm khóc. Thương Dã rất ấm áp, nhưng Chu Tụng vẫn cảm thấy rất lạnh, cậu không thể nói, miệng cậu mở ra nhưng cổ họng cậu như bị một tảng đá chặn lại.
Thương Dã ôm cậu rất chặt. Vuốt ve lên xuống cánh tay của Chu Tụng, môi anh áp vào tai Chu Tụng, anh hạ giọng.
"Đã qua rồi, Chu Tụng, những chuyện đó sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
"Chu Tụng, có anh ở đây, đừng sợ."
"Chu Tụng..."
Anh nói từng câu một như an ủi cậu.
Bả vai Chu Tụng run lên, thật lâu mới phát ra một tiếng khe khẽ, đứt quãng nói: "Em.. chúng ta có thể đi... đi về nhà không?"
Sắc mặt cậu tái nhợt vô cùng, gắt gao nắm chặt cổ tay bị Chu Ký Viễn nắm lấy, run rẩy như một chú hổ con đang sợ hãi.
“Được.” Thượng Dã lại dùng tay bịt tai Chu Tụng, đối phương nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, anh bảo Chu Tụng ngồi xuống ghế rồi đi về nhà nhanh nhất có thể.
Chu Tụng được ôm vào trong lòng, hai người áp sát vào nhau, Thương Dã lấy cồn sát trùng cổ tay bị bong da của Chu Tụng.
Một cảm giác mát lạnh dọc theo cổ tay truyền đến toàn bộ cánh tay, Chu Tụng không dám nhớ lại chuyện vừa rồi, nước mắt lưng tròng, sau khi Thương Dã đặt chai cồn lên bàn, cậu liền nhào vào lòng anh, cánh tay run run ôm cổ anh.
“Chúng ta làm có được không? Chúng ta làm với nhau đi.” Giọng nói cậu càng gấp gấp, như thể đnag cầu xin.
Thương Dã nắm tay cậu, đưa lên miệng và hôn một cách tinh tế. Tình trạng hiện tại của Chu Tụng rất tệ khiến trái tim Thương Dã đau nhói, anh vòng tay qua eo Chu Tụng và ôm cậu vào lòng.
Đồng thời, Weibo cũng đang bùng nổ.
Thương Dã tuyên bố đang trong một mối quan hệ yêu đương nên cư dân mạng đoán già đoán non, họ liệt kê tất cả những người đã từng làm việc với Thương Dã nhưng không tìm ra được đó là ai.
Nhưng tại tình huống không hề chuẩn bịt rước tinh thần này, người bí ẩn đó đã lộ diện trước mặt bọn họ.
Đoạn video dài năm phút này đnag lan truyền rất nhanh trên các nền tảng xã hội.
Trong hai phút đầu tiên, một người đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới kéo một người thanh niên có khuôn mặt sạch sẽ và nói về việc anh ta bất hiếu như thế nào và anh ta đã ngược đãi ông ta như thế nào.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng đó là một vấn đề gia đình bình thường, một bóng dáng cao lớn và quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
Dù là người hâm mộ hay người qua đường, người ta đều có thể nhận ra Alpha với vẻ mặt nghiêm nghị này dù chỉ nhìn thoáng qua trong bức ảnh. Chỉ thấy Alpha trực tiếp hất người cha đang khóc xuống đất, sau đó cởϊ áσ khoác choàng lấy người thanh niên kia, ôm một cậu thanh niên gầy gò đó vào lòng, bế cậu rời khỏi hiện trường.
Ngay sau khi video được phát trên mạng, nó đã nhanh chóng trở thành chủ đề thịnh hành.
Ban đầu, người hâm mộ vẫn còn kỳ vọng, nhưng video chứng minh rằng người mà Thươn Dã tích cực bảo vệ rất có thể là người ngoài làng giải trí mà anh ấy nhắc tới, nhìn người đó bình thường vẫn là một kẻ tồi tệ, thậm chí không quan tâm đến cha mình!
Những người trên mạng chia thành nhiều phe.
Một phe đang mắng Chu Tụng bất hiếu, một phe là những người hâm mộ dần thoát fan của Thương Dã, phe còn lại là những người ăn dưa.
Vào thời điểm này, hầu hết cư dân mạng đều cho rằng Chu Tụng là đứa con bất hiếu, thậm chí còn quá đáng hơn là có người còn dọa gϊếŧ Chu Tụng, hoàn toàn không quan tâm bối cảnh gia đình trước đó của cậu, không hề tìm hiểu xem vì sao cậu không nhận người cha này.
Chu Tụng dùng cả hai tay ôm chặt cổ Thương Dã, cuộn tròn trong vòng tay của Thương Dã, cậu khóc một lúc lâu, sau khi khóc có chút hụt hơi, nói: “Em xin lỗi, xin lỗi anh, hức, rất xin lỗi....Em..em quá nhát gan..."
Giọng nói khàn đi vì khóc.
Thương Dã nắm lấy bàn tay bị thương của cậu, xoa nhẹ ngón tay cái lên mu bàn tay, cụp mắt xuống, vẻ mặt ôn nhu mà đau khổ, hết lần này đến lần khác nói với Chu Song: “Em không sai, đó không phải lỗi của em, là lỗi của mấy người đó, em hiểu không? "
Anh không sợ người khác làm phiền, mỗi khi Chu Tụng nói xin lỗi, anh đều nói rằng Chu Tụng không sai, lỗi không phải ở cậu.
Dần dần, giọng nói của Chu Tụng ngày càng nhỏ đi, cậu trốn trong vòng tay của Thương Dã và chìm vào giấc ngủ hoàn toàn. Thương Dã bế cậu lên giường, nhưng cậu vẫn đang giữ chặt quần áo của Thương Dã, Thương Dã không còn cách nào khác là phải lên giường nằm với cậu.
Hai người nằm bên nhau, chân chạm chân, tay chạm nhau, hơi ấm từ cơ thể Thương Dã cũng truyền sang Chu Tụng. Anh xoa xoa ấn đường đang cau lại của Chu Tụng, vỗ về sau lưng Chu Tụng.
Căn phòng chìm vào bóng tối và im lặng.
Thương Dã nhìn khuôn mặt của Chu Tụng, và nhẹ nhàng vén những sợi tóc dính trên trán của Chu Tụng, trong lòng cảm thấy đau nhói. Anh nghĩ, nếu không phải anh nằng nặc lôi Chu Tụng đi tới nghe anh hát, thì có lẽ Tần Dạng đã không làm ra những chuyện này.
Anh không cam tâm, anh chỉ muốn Chu Tụng. Mặc dù phần lớn thời gian, Chu Tụng giống như một con bướm hư ảo, nhưng Thương Dã lại cố chấp muốn giữ cậu ở bên cạnh anh, bất kể anh phải trả giá như thế nào.
Chu Tụng ngủ rất lâu, khi cậu thức dậy trời đã tối.
Cậu chớp chớp mắt, ký ức tạm thời bị quên đi lại hiện về, cậu vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy Thương Dã đang cúi đầu nhìn mình. Anh cũng không biết mình đã ngủ quên hay cứ ngồi nhìn mãi thế này.
Chu Tụng liếʍ môi, người đó ở ngay trước mặt cậu, nhưng cậu đột nhiên gọi: "Thương Dã."
“Anh đây.” Thương Dã thấp giọng đáp, vẫn là thanh âm thường ngày đó, mang theo chút lười biếng.