Kỳ Bạch và Cù Phong không biết Thương Dã đã rời ban nhạc cho đến khi họ nhìn thấy thông báo chấm dứt hợp đồng của công ty. Sau khi ca sĩ chính rời khỏi ban nhạc, Lâm Dịch An phải đối mặt với vấn đề tìm ca sĩ chính mới và mất đi một lượng lớn fan hâm mộ của ban nhạc.
Trong phòng họp.
Kỳ Bạch gõ lên bàn một cách vội vã, ngữ khí vộ vàng: “Mọi người đang làm cái gì vậy? Vì sao Thương Dã lại rời nhóm!”
Lâm Dịch An ngồi phía trước, mấy ngày nay anh bận tới nỗi chân không chạm đất, râu mọc đầy cằm cũng không có thời gian cạo, anh ta mệt mỏi xoa xoa lông mày: “Là lỗi của tôi.”
Cù Phong liếc nhìn Tần Dạng đang ngồi im lặng bên cạnh anh ta, mở miệng nói: “Thương Dã không phải kiểu người bốc đồng như vậy. Hơn nữa, Thương Dã đã cứu sống ban nhạc, nếu không hiện giờ chúng ta đã chẳng ở chỗ này.”
“....Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy!” Kỳ Bạch cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp, đóng sầm cửa lại.
Một tiếng đóng cửa rầm mạnh khiến Tần Dạng giật mình, khi cậu ta ngẩng đầu lên không ngờ đυ.ng phải đôi mắt đang dò xét cậu ta.
Cù Phong nhìn chằm chằm cậu ta, dừng vai giây, chậm rãi nói: “Tần Dạng, cậu cảm thấy vì sao Thương Dã lại rời đi?”
Cù Phong bình thường luôn im lặng làm cho người ta cảm giác anh ấy ít tồn tại, nhưng anh ấy cũng là một Alpha, thân hình cao to, khuôn mặt ngay thẳng, khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy khi nhìn người khác làm họ cảm thấy có chút sắc bén.
“Anh ấy, anh ấy chắc là...”
Tần Dạng tựa hồ bị người khác nhìn thấu, lắp bắp không nói được câu hoàn chỉnh, trong đầu nghĩ đến lúc Thương Dã gọi điện tới nói: “Không cần làm to chuyện đâu, có thể tìm được người đánh trống mới thì cũng có thể tìm được ca sĩ chính mới.”
Cậu ta chỉ muốn có được Thương dã, vì anh mà cậu ta cố gắng chăm chỉ học đánh trông, từ bỏ việc ra nước ngoài để tham gia ban nhạc cũng vì Thương Dã... Tin tức tố của cậu ta và Thương Dã hợp nhau đến như vậy, Alpha và Omega ở cùng nhau là điều đương nhiên mà, chả lẽ việc này trái luân thường đạo lý sao?
Lâm Dịch An thấy tâm trạng của Tần Dạng không tốt liền ngắt lời : “Cậu ấy thì biết được gì? Cậu đừng có chưng ra cái bộ mặt hằm hằm dọa người như thế.”
Cù Phong liếc nhìn Lâm Dịch An đầy ẩn ý.
Khi Thương Dã nhận được điện thoại của Kỳ Bạch, anh ấy đang hút bụt dọn dẹp nhà, không cần nghĩ cùng biết Kỳ Bạch gọi tới để hỏi anh tại sao lại rời ban nhạc.
“Tôi nghe.” Thương Dã nhận cuộc gọi, tắt máy hút bụi để sang một bên.
Kỳ Bạch vô cùng lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Sao cậu không nói cho chúng tôi biết một tiếng mà đã chấm dứt hợp đồng rồi, rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế? Muốn nổi tiếng một mình? Cậu cảm thấy rằng tụi tôi đang kéo chân cậu sao?”
Anh ấy nói một tràng, nhưng để ý kĩ sẽ nghe được chút bất an trong lời anh ấy nói.
Thương Dã vuốt sợi tóc đang lòa xòa trước trán, ngồi trên ghế sô pha nói: “ Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi hỏi cậu, cậu có biết được lai lịch của Tần Dạng không?”
Kỳ Bạch vốn là tính gọi điện để chất vấn Thương Dã, nhưng lại bị anh hỏi ngược lại, anh ấy vô thức dịu giọng xuống đáp lại: “Cù Phong có nói cho tôi biết trước đó rồi.”
Nói xong, anh ấy hối hận tát cho mình một bạt tai, đánh xong lại nói tiếp: “Cậu rời đi là vì cậu ta? Nếu thế thì tôi sẽ đi với cậu, không thể kí tiếp hợp đồng với công ty này nữa, trước đó là niệm tình công ty chấp nhận chúng ta thời điểm chúng ta mới ra mắt, đã đến lúc chúng ta tách ra riêng rồi.”
Thương Dã dội cho anh ta một gáo nước lạnh không thương tiếc, “Đơn phương chấm dứt hợp đồng trước thời hạn là trái với điều khoản, phải bồi thường ngược cho công ty, các cậu chờ thêm một thời gian đi, dù sao hợp đồng cũng còn vài năm nữa thôi.”
Kỳ Bạch nghẹn giọng, nói tiếp: “Không phải là ngày hôm đó có Omega đột nhiên phát tình sao? Tần Dạng nói tin tức tố của cậu ta có thể giúp cậu là có ý gì?”
“Tôi vẫn chưa tra được chi tiết.” Trong mắt Thương Dã hiện lên một tia âm lãnh, “Nhưng ắt hẳn cậu ta đã điều tra rất kĩ càng về tôi, thậm chí còn dùng tin tức tố của mình thí nghiệm độ tương thích với tin tức tố của tôi.”
Tề Bạch kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, thật xấu xa.” Anh ấy lập tức hỏi: “ Vậy sau này cậu tính làm gì?”
Thương Dã dựa người vào sô pha, ngữ khí bình tĩnh nói: “Hẹn hò, sáng tác âm nhạc.”
“....” Tề Bạch sửng sốt một hồi, “Phần lớn nguyên nhân cậu rời ban nhạc là để hẹn hò với người yêu nhỏ của cậu chứ gì?”
Đầu dây bên kia không trả lời lại.
Vẻ mặt Kỳ Bạch không thể diễn tả được: “Vãi ò, yêu với chả đương!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thương Dã, Kỳ Bạch cảm thấy tốt hơn nhiều, ít nhất anh ấy chắc chắn rằng Thương Dã rời ban nhạc không phải vì không cần bọn họ nữa. Tề Bạch bước nhanh trở lại phòng họp.
Chỉ là bầu không khí trong phòng họp không thoải mái như vậy giống nhưu có một đám mây đen bao phủ trần nhà và mấy người đang ngồi.
Lâm Dịch An nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn về phía cửa, “Gọi xong rồi à?”
“Xong rồi.” Tề Bạch gật đầu, đi về phía Tần Dạng noi: “Tần Dạng, cậu về trước được không? Dù sao cũng không còn chuyện gì nữa.”
Không biết từ lúc nào khóe mắt Tần dạng đã ngập nước mắt, nghe thấy Kỳ Bạch nói như vậy, mím môi đáp lại: “Vâng.”
Chờ sau khi người rời đi, Kỳ Bạch vội vàng bước tới trước mặt Lâm Dịch An, “Nói! Có phải cậu cũng biết mục đích và lai lịch của Tần Dạng đúng không?”
Trái tim Lâm Dịch An thắt lại, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Kỳ Bạch và Cù Phong, gật đầu đầy khó khăn: “Tần Dạng gia nhập ban nhạc một thời gian tôi mới biết cậu ta có ý với Thương Dã, lúc đó Thương Dã cũng giới thiệu... Chu Tụng cho chúng ta biết thì phải. Khi đó tôi cảm thấy Thương Dã với Beta đó có thể không đi với nahu lâu dài được, nên cũng không quan tâm lắm.”
Cù Phong không thay đổi sắc mặt tiếp lời: “Kết quả là lúc Thương Dã xảy ra chuyện, cậu không những không kéo Tần Dạng đi mà để chúng tôi xuống xe đúng chứ.”
Chỉ một câu đã đâm thủng lời nói dối của Lâm Dịch An, anh ta giải thích một cách khô khan: “Tôi làm sao biết được Thương Dã vì Chu Tụng mà từ chối chứ.”