Chương 13-2: Chia tay - Bỏ trốn

Tần Dạng trả lời hắn qua loa: “Ông tìm tiếp đi, nói không chừng sắp tìm được rồi đó.” Nói xong liền cúp điện thoại.

“Tìm cái gì vậy?” Kỳ Bạch đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu ta.

Tần Dạng bị tiếng hỏi làm giật mình, quay người lại bắt gặp đôi mắt cười híp của Kỳ Bạch, chột dạ lấp liếʍ qua chuyện: “À không, tôi không có tìm cái gì.”

Kỳ Bạch “Ò” một tiếng, “Vậy đi thôi, Thương Dã nói là phải thu âm đoạn cuối trong ngày hôm nay.”

“Được.”

Hai người quay lại phòng thu âm.

Vì đã gần trưa nên có vài người đã thu âm xong, đang rời khỏi phòng thu.

Thương Dã đang đội mũ, muốn lấy điện thoại ra xem Chu Tụng có gửi gì cho mình không thì anh nghe thấy cách đó không xa có tiếng huyên náo, ồn ào.

“Sao vậy?” Kỳ Bạch hỏi, họ chỉ cách đám người vây quanh kia vài bước chân.

“Omega, tin tức tố của omega bị mất kiểm soát!” một người hét lớn lên.

Những người xung quanh đẩy nhau ra nhường không gian cho bọn họ.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Thương Dã vội vàng đưa tay lên bịt mũi nhưng vẫn không tránh khỏi mùi tin tức tố nồng nặc. Ngay lập tức cơ thể anh phản ứng lại, toàn thân đau nhói như bị hàng nghìn mũi kim châm vào. Tuyến thể nóng ran, cơn đau buốt khiến anh khó thở.

Hỏng rồi!

Trong lòng Lâm Dịch An bất an, tim đập mạnh, hô to tên anh: “Thương Dã!”

Anh ta đẩy Kỳ Bạch ra, nhào tới đỡ Alpha trên trán đã đầy mồ hôi: “Giúp tôi một tay!”

Lúc này Kỳ Bạch và Cù Phòng mới phản ứng, họ đỡ Thương Dã rời khỏi nơi này, tránh xa đám đông ồn ào.

Thương Dã siết chặt cổ tay Lâm Dịch An, thở một cách nặng nề: “...Thuốc ức chế.”

Một tia sáng lờ mờ xẹt qua mắt Tần Dạng, cậu ta nhanh chóng đi theo.

Mấy người bọn họ đỡ Thương Dã vào trong xe, Tần Dạng lên xe , bình tĩnh liếc mắt nhìn Alpha đang cúi đầu, cổ nổi đầy gân xanh.

“Anh Thương Dã.” Tần Dạng xích lại gần Thương Dã, thử phóng tin tức tố.

“ Tần Dạng, cậu đừng....”Tề Bạch chưa kịp nói hết câu đã bị cậu ta cắt ngang.

“Mọi người lập tức xuống xe!” Tần Dạng hét lớn.

Tay muốn khởi động động cơ của Lâm Dịch An đột nhiên dừng lại “Ý cậu là gì?” Anh ấy nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu, sau đó nhìn Thương Dã đang dựa vào cửa sổ xe, chắc chắn đang rất đau đớn, tay run rẩy cố che đi tuyến thể.

Tần Dạng nói: “Tin tức tố của tôi có thể xoa dịu anh Thương Dã.”

“Cái gì?” Cù Phong nhíu mày, đang muốn hỏi tiếp, Lâm Dịch An tiếp lời: “Chúng ta xuống xe, để không gian cho bọn họ.”

“Nhưng mà....” Kỳ Bạch nói được nửa chừng, bắt gặp ánh mắt của Lâm Dịch An, anh đành nuốt lời đó xuống, đi xuống xe.

Cửa xe đã đóng.

Tần Dạng bao dạn quay đầu nhìn Alpha xinh đẹp đang chật vật bên cạnh, cậu ta liếʍ liếʍ môi, đưa tay kéo cổ tay Thương Dã: “Anh Thương Dã.”

Không có người khác, cậu ta tự nhiên phóng thích tin tức tố của mình, một mùi hương hoa tươi thơm mát thoang thoảng bao quanh bọn họ rõ rệt.

Thương Dã khó khăn nhướng mắt lên, hất tay Tần Dạng ra, “...Lâm, Lâm Dịch An!”

Đôi mắt anh đỏ hoe, hai bên thái dương nổi lên những đường gân xanh, gương mặt trắng nõn lấm tấm những vết đỏ ửng.

Mu bàn tay của Tần Dạng tê dại, nghiến răng nói: “Bọn họ đi rồi! Anh Thương DÃ, em có thể giúp anh, anh cần tin tức tố của em.”

Đột nhiên điện thoại trong túi của Thương Dã vang lên hai lần, anh nắm chặt tuyến thể gần như muốn vỡ ra vì đau đớn, dùng một tay khác lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn do Chu Tụng gửi đến.

Tay anh rn run, mở khóa điện thoại.

Tần Dương cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình, châm chọc nói: “Anh nhìn đi, Chu Tụng chỉ là một Beta, lúc này cậu ta như xe bị mất xích”

[Chu Tụng]: Thương Dã, em xin lỗi, em vẫn muốn chúng ta chia tay.

Nói xong, cậu ta kéo tay áo Thương dã, thì thầm quyến rũ: “Anh Thương Dã, tin em đi, chỉ có tin tức tố của em là thích hợp với anh nhất.”

Hương hoa nồng đậm bao trùm lấy Thương Dã, anh nhướng mi, lạnh lùng nhìn Omega bên cạnh, khóe miệng giật giật, giọng nói khàn khàn, “Ai nói thế?”

Tần Dạng nhíu mày, “Gì cơ?”

Thương Dã không muốn nói chuyện với cậu ta, đẩy cửa xe đi ra.

Tần Dạng thấp giọng mắng anh, cậu ta đã dâng tới miệng mà anh còn chạy.

Lâm Dịch An đứng cách bọn họ không xa, nghe thấy tiếng mở cửa xe, vô thức nhìn qua, anh ta thấy Thương Dã xắn tay áo gọi điện thoại, vừa đi về phía bên đây.

“Thương Dã.” Lâm Dịch An gọi tên anh, nghiêng đầu nhìn Tần Dạng đang gấp gáp đuổi theo.

“Tình hình thế nào?” Kỳ Bạch hỏi

Cù Phong vừa mua thuốc ức chế vội vàng đi tới: “Sao rồi?”

Vẻ mặt Thương Dã lãnh khốc, cầm lấy thuốc ức chế trong tay Cù Phòng mở ra, không chớp mắt, động tác thành thục đâm kim vào tuyến thể phía sau gáy của mình.

Lâm Dịch An thấy đau dùm cho anh, thận trọng hỏi: “Mày sao vậy? Không phải Tần Dạng có thể giúp mày sao?”

Thương Dã ném thuốc ức chế đã tiêm xong cho Lâm Dịch An với giọng điệu lạnh lẽo: “Kêu cậu ta cút xa ra chút.”

Nói xong, anh liềm cầm chìa khóa trong tay Lâm Dịch An.

“Anh Thương Dã, anh Thương Dã...” Tần Dạng gọi lớn theo sau, nhưng Thương DÃ vẫn đạp ga rời đi, để lại mọi người đứng nguyện tại chỗ.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” trong đầu Kỳ Bạch đầy dấu chấm hỏi.

Lâm Dịch An xoa gáy, “Tôi không biết.”

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.....”

Thương Dã chửi thề một tiếng, tìm số máy khác gọi đi, bên kia nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nam lười biếng, “Sao, có chuyện gì vậy?”

“Tìm giúp anh một người.”