“Tinh——”
Tiếng điện thoại vang lên bên tai, Kỳ Dịch giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Có điện thoại!”
Nam nhân không vui, nhìn người gọi điện, không kiên nhẫn tiếp nhận.
“Gì?”
“……”
“Đang vội, không rảnh.”
Nam nhân muốn cúp, Kỳ Dịch ngăn lại: “Anh có việc vội đúng không, không cần quản tôi đâu!”
Nam nhân thuận miệng nói: “Một cuộc họp mà thôi, không quan trọng.”
“Anh mau mở họp đi!” Kỳ Dịch hận không thể giương cờ vui vẻ đưa tiễn, vẻ mặt “Anh không thể vì tôi mà chậm trễ quốc gia đại sự, tôi không muốn trở thành yêu phi hại nước hại dân lưng đeo tội danh thiên cổ”.
Nam nhân đảo mắt, khóe miệng nâng lên: “Được thôi!”
Hắn phân phó vài câu qua điện thoại, sau đó đổi thành loa ngoài đặt sang một bên.
Nam nhân tiếp tục động tay động chân trên người Kỳ Dịch, Kỳ Dịch nắm chặt quần áo của mình: “Sao anh còn chưa đi?”
“Không cần đi,” Ý cười càng sâu, “Họp qua điện thoại.”
Trong điện thoại truyền đến những giọng nói khác nhau, có người gọi tên nam nhân, hắn có lệ lên tiếng.
Kỳ Dịch hạ giọng, sợ bị người khác nghe thấy: “Anh phải nghiêm túc mở họp chứ!”
“Ai bảo tôi muốn mở họp?” Nam nhân giả ngu nói.
Bàn tay hắn đặt lên trên áo Kỳ Dịch, chuẩn xác bắt lấy vật nhỏ hồng nhô lên trên áo cậu, vuốt ve thưởng thức.
“A!” Kỳ Dịch sợ hãi kêu lên, lại vội vàng che miệng lại.
“Tôi nói tôi hiện tại rất vội, là em nói muốn mở họp.” Móng tay nam nhân nhẹ nhàng cào một chút, thân thể tiểu Beta đột nhiên run rẩy.
“Mẫn cảm như vậy sao?” Nam nhân trêu chọc nói.
Ngực bị nam nhân vân vê toan trướng lại nóng cháy, Kỳ Dịch khó nhịn mà duỗi duỗi chân, cúc hoa không tự chủ co rút lại vài cái, may mắn vẫn đang mặc quần, nam nhân không nhìn thấy.
Cậu đè thấp tiếng rêи ɾỉ, giãy giụa bắt lấy cánh tay nam nhân.
“Trước, trước tắt tiếng!”
Microphone còn mở, bên này phát ra âm thanh gì cũng sẽ bị truyền qua.
“Không cần.” Nam nhân cự tuyệt, nhân cơ hội lột quần cậu xuống.