Tiểu Lục tò mò đi về phía cô, trên mặt mang theo vẻ kính cẩn, thấp giọng hỏi: " Vương phi, người có gì sai bảo ạ?"
“Cùng ta đi tản bộ.”
“Tản bộ?” Tiểu Lục nhìn Ninh Vãn Ca như thể cô ấy không thể tin được, cô ấy biết quá rõ về vị Ngũ tiểu thư trước đây, chỉ thích ăn uống vui chơi,bất luận làm gì phải vận động đều không muốn làm chứ đừng nói là tản bộ đều rất lười.
Lúc này Ninh Vãn Ca đã bước ra ngoài.
Đi được hai bước, phát hiện Tiểu Lục còn không đuổi kịp, cô không thể không dừng lại.
Tiểu Lục từ hoang mang sau đó chấn chỉnh tinh thần lại, ngay sau đó đuổi kịp bước chân cô.
“Nói cho ta biết tình hình của thế giới này, khụ khụ, ta dạo này đầu óc không tốt, ta thực sự không quá rõ tình hình ở đây, liệu có cuốn sách nào liên quan về ba loại nhạc cụ cổ xưa mà ngươi đã nói với ta lần trước không?” Ninh Vãn Ca dò hỏi.
Nếu không phải vì nhiệm vụ chết tiệt đó, sau khi viên đạn xuyên qua người cô đã không xuyên không như thế này, lòng cô tràn đầy sự hoài nghi.
Cô đã tận tâm tận lực làm việc cho tổ chức, nhưng cuối cùng kết cục lại thành ra thế này! Cô không cam lòng!
“Az…… tiểu thư, chẳng lẽ người muốn học nhạc cụ sao?” Nhưng ở tuổi này, học cầm kỳ thư họa thật sự là quá muộn.
“Nói nhanh, ta chỉ là tò mò mà thôi, không có ý gì khác.” Ninh Vãn Ca thúc giục.
“Cái này……” Tiểu Lục gãi gãi đầu “Nô tỳ là cái người ngoài nghề, nhưng ít nhiều vẫn biết một ít.”
Sau khi nghe Tiểu Lục giải thích, cô vẫn có thể hiểu ra được một chút, ba đồ vật cổ này đã thất lạc ở Huyền Thiên đại lục từ lâu, giờ cũng không biết đang ở nơi nào, có rất ít người từng nhìn thấy, manh mối thật sự là mơ hồ.Tuy nhiên, vẫn có những cuốn sách có liên quan và đây sẽ là cách tốt để có một ít manh mối về điều này.
Ninh Vãn Ca gật gật đầu, xem như hiểu rõ ra vấn đề.
Chỉ sợ một chốc, nếu cô muốn tiếp tục tồn tại trên thế giới này thì bản thân cô phải mạnh mẽ hơn nữa, chỉnh trang cho bản thân, làm cho bản thân đủ mạnh mẽ để tồn tại, để đảm bảo chính mình bình an vô sự…
Nếu không thể tự chăm sóc bản thân, làm sao có thể tiếp tục tìm cách quay trở lại?
Trong mắt cô lóe lên một tia sáng, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Có cuốn sách nào liên quan không?” Cô hỏi đột ngột.
Tiểu Lục miệng lại mở to vài phần, không dám tin được chuyện gì đã xảy ra với câu hỏi đột ngột mà cô hỏi.
“Hả?” Thấy cô ngẩn người, Ninh Vãn Ca khẽ nhíu mày.
" Có, có, nhưng những cuốn sách này, nô tỳ nghĩ chúng ở trong thư phòng của Vương gia"
Nghe Tiểu Lục nói vậy, ánh mắt Ninh Vãn Ca sáng lên, hoàn toàn đồng ý với lời nói của Tiểu Lục.
Phong Mạch Hàn, thư phòng của kẻ mắc bệnh đó, hắn cũng chỉ biết đọc sách để câu giờ thôi đúng không?
Nàng vuốt cằm, âm thầm gật đầu.
Có lẽ trong lòng đã đưa ra quyết định.
……
Đêm muộn hơn một chút
Ninh Vãn Ca lẻn vào thư phòng trong Vương phủ.
Theo cấu trúc của vương phủ chia làm bốn khu vườn đông tây nam bắc, vườn phía đông là nơi ở của các Vương gia, vườn phía tây thì rất đáng sợ, còn khu vườn phía nam và khu vườn phía bắc đều bị bỏ trống làm nơi ở của khách.
Cấu trúc chung của khu vườn phía đông ở đây là hoàn toàn có thể nắm rõ được.
Đẩy cửa vào thư phòng, Ninh Vãn Ca không dám đốt đèn, cho nên cô cầm một ngọn nến trên tay tới gần để nhìn.
Không nghĩ rằng trên kê sách tất cả đều là sách viết về ba loại nhạc cụ cổ đại, ngẫu nhiên mở ra một cuốn, trên sách có những bức tranh giống hệt hình cô ấy nhận được khi làm nhiệm vụ.
Lúc này bên ngoài có một tiếng ồn, Ninh Vãn Ca tiện tay lấy cuốn sách này thu vào trong lòng, âm thầm tán thưởng, thư phòng này rất lớn, sách cũng đầy đủ hết, làm cô khá vừa lòng.
Ngay lúc cô đang chiêm ngưỡng ca tụng, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một trận gió thổi qua, hắc khí mạnh mẽ tràn tới, đánh thẳng vào eo cô.
Ngọn nến rơi xuống đất, ngọn lửa nhanh chóng bốc lên.
Ngọn lửa sáng rực đột ngột khiến Ninh Vãn Ca ngừng cầm sách, trong phòng toàn là sách thế này, lửa sẽ rất dễ bùng cháy.
Cuối cùng cô chỉ lấy được một cuốn sách, che mũi miệng lại và nhảy ra khỏi cửa sổ.
Rõ ràng là vừa rồi có người đang âm mưu hại cô, nhưng rốt cuộc là ai? Chờ cô sau này bắt được tên đó, cô nhất định phải đánh hắn một trận thật nặng.
Tâm trạng chán nản, cô vẫn ôm chặt sách trong tay, may mắn thay, cuối cùng cô cũng cứu được hai cuốn.
Một người hầu phía trước thấy thư phòng bị cháy, vội la lớn: " Đi lấy nước! Đi lấy nước!”
Nghe thấy tiếng kêu, Ninh Vãn Ca nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án để tránh bị nghi ngờ. Trong thư phòng chỉ sợ có rất nhiều sách quan trọng nhưng lại bị ngọn lửa lớn như vậy thiêu rụi, nếu tên Vương gia kia bắt được cô, nhất định sẽ cố gắng hết sức để gây phiền phức cho cô.
Xác nhận quan hệ hợp tác nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể muốn làm gì thì làm
Nhưng khi cô vừa rời đi, phía sau một người nào đó có đôi mắt sắc bén nhanh chóng phát hiện ra cô.
“Có một tên khả nghi!” Có tiếng hét lên, dù sao Ninh Vãn Ca mặc đồ đen, đeo khẩu trang nên rất dễ khơi dậy nghi ngờ.
Trong lúc bàng hoàng như vậy, mấy tên thị vệ bên đó chạy tới vây quanh cô
"Ngươi là ai?"
Ninh Vãn Ca trầm mặc không nói, trong tay cô đã nắm chặt bột độc dược chuẩn bị trước khi đi, để đối phó với tình huống khẩn cấp.
Tên thị vệ thấy cô không lên tiếng, trực tiếp rút kiếm, chĩa thẳng vào chóp mũi cô và giận dữ hỏi: "Nói ngay, nếu không đêm nay ngươi sẽ bỏ mạng tại đây!"
Hắn vừa dứt lời, một màu trắng bột phấn liền bay thẳng tới hướng mặt tên thị vệ.
“A, mắt ta!” Cây kiếm trên tay cũng loảng xoảng rơi xuống đất, hắn che mặt đau đớn kêu to.