Cái gì mà nữ nhân của hắn, loại lời nói này thật sự dễ làm người khác hiểu lầm.
Trong tương lai, cô còn phải yêu lần thứ hai!
cái gì là xuân thứ hai, chính là tìm được người chồng định mệnh của mình.
Ah phi, cái gì mà yêu lần thứ hai chứ, là tìm lang quân định mệnh như ý của mình mới đúng.
Khuôn mặt của Phong Mạch Hàn ngược sáng, mặc dù không thể thấy được bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của hắn, nhưng lớp băng sương phủ trên khuôn mặt của hắn vẫn rất lạnh làm người không rét mà run.
Ninh Vãn Ca nhíu mày, nhưng cũng sợ nam nhân này muốn tìm cô để tính chuyện lần trước cho hắn ngã vào thùng tắm, kẻ thức thời mới tài giỏi, cho nên cô đơn giản liền trầm mặc xoay người.
“Đi đâu?” Nhìn nữ nhân không nói lời nào mà xoay người chuẩn bị rời đi, Phong Mạch Hàn nhíu mày.
“Đi ngủ.” Ninh Vãn Ca cũng không quay đầu lại nói.
“Không cần, ngươi ở đây.”
Ninh Vãn Ca tay vừa mới đυ.ng tới then cửa, liền nghe thấy giọng điệu không chút lưu tình của nam nhân phía sau, trong lòng cô thầm mắng hắn ngàn vạn lần.
“Ta không bố trí gian phòng khác cho ngươi.” Nam nhân lại lặng lẽ mở môi sau lưng.
Ninh Vãn Ca không quay đầu lại, làm như không sao nói: “Không sao, ta đi ngủ cùng Tiểu Lục.”
“Tiểu Lục cùng Hồng Diệp rồi.” Nam nhân lại nói.
Hiển nhiên chính là sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào khác.
Mặc dù trước đây hai người cũng cùng giường rất nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy đều làm cho Ninh Vãn Ca kinh hãi.
Cô không muốn đến quá gần nam nhân này, cô chỉ cảm thấy nguy hiểm mạnh mẽ, nhưng cô không thể phản kháng.
“Thời gian không còn sớm, sớm nghỉ ngơi.” Nam nhân phía sau lại ra tiếng.
Ninh Vãn Ca còn đứng ở cạnh cửa, tay vẫn còn túm then cửa, mở cũng không được, không mở cũng không được, làm cô rối rắm.
Nhưng cô cũng không biết mình đứng ở đây bao lâu, phía sau không còn nghe tiếng của Phong Mạch Hàn, dường như thực sự đang nghỉ ngơi.
Cô xoay người sang chỗ khác, phát hiện nam nhân thật đúng là mặc áo mà ngủ, nhưng hắn lại để một khoảng rộng bên ngoài giường, như thể cố tình để trống cho cô ngủ.
Ninh Vãn Ca nhìn chằm chằm vào chỗ trống một lúc lâu, nhưng không có động tĩnh.
Sau khi xảy ra ồn ào như vậy trước đó, hơn nữa thời gian đã khuya, cảm giác mệt mỏi ập đến không ngăn được. Giường thoạt nhìn lại mềm mại thoải mái, cô nếu tiếp tục đứng ở đây lãng phí thời gian, thật sự là quá ngốc.
Nghĩ đến đây, cô bước đi hướng tới giường.
Đi ngủ trước, xong việc bàn bạc kỹ hơn.
Khi nghĩ đến đây, tâm trạng của cô đột nhiên trở nên tươi tỉnh hơn rất nhiều, cô mang cả giày vào và nằm trên giường như không có việc gì.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh.
Cô nằm rất ngoan, không dám động đậy, bởi vì biết hình thể khổng lồ của mình, nếu nhúc nhích thêm một chút nữa sẽ vô tình chạm vào cơ thể lạnh lẽo của hắn.
Yên lặng, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng thở của nhau.
Phong Mạch Hàn cũng không hề buồn ngủ, tầm mắt liền dừng ở trên người nữ nhân bên cạnh.
Bóng đêm thật sâu, hắn không thấy được bất kỳ dáng vẻ nào của nữ nhân bên cạnh, chỉ có thể dựa vào tiếng thở để xác định rằng cô vẫn ở bên cạnh mình.
Ánh mắt hắn sâu thẳm vài phần, đối với cô, không thể nóng vội, nếu không…… nữ nhân này lại sẽ chạy trốn.
Đang nghĩ ngợi, nữ nhân bên cạnh bỗng nhiên động đậy.
Hắn còn chưa phản ứng lại, đã bị cô ôm chặt một cái.
“……” Nữ nhân này, tư thế ngủ vẫn là kinh người như vậy.
Ninh Vãn Ca kỳ thật cảm giác có chút nóng, đặc biệt là chăn che lại kín mít như vậy, cô vốn không phải người sợ lạnh, nhưng hiện tại lại cảm thấy nóng, nam nhân nằm ở một bên toát ra vẻ mát lạnh, càng hấp dẫn cô, cô dứt khoát liền lật người lại trực tiếp ôm lấy hắn.
Trong mộng, giống như ôm một khối băng nhỏ, lạnh lạnh, làm cô ngủ càng sâu giấc.
Khóe miệng Phong Mạch Hàn vô tình giật giật, đột nhiên một thân thể mềm mại đầy da thịt ôm lấy khiến hắn không biết phải để tay vào đâu.
Lặng im trong chốc lát, tiếng hít thở đều đều của cô truyền đến, nhè nhẹ từng đợt từng đợt ràng rịt lấy hô hấp của hắn, khiến cổ họng hắn cuộn trào lên xuống.
Bàn tay to vươn ra, nắm vòng eo tràn đầy thịt của cô.
Ôm như vậy, thế nhưng thật sự không cảm thấy chán ghét gì.
Hắn thử tính hôn gương mặt cô, một nụ hôn rất nhẹ, lướt qua má cô như lông tơ, khiến Ninh Vãn Ca không nhịn được vươn ngón tay ra gãi vào mặt, cảm giác nhột nhột khiến cô cau mày.
Thật là kỳ lạ, thời tiết này chẳng lẽ còn có muỗi?
Những tưởng cơn khó ngủ của Ninh Vãn Ca đã bị "con muỗi" quấy rầy này làm tan biến hơn một nửa.
Nhưng “con muỗi” này dường như chưa bỏ qua, từ trên mặt cô lạc rơi lên …… trên môi cô!
“Bang” một thanh âm vang lên, tiếng vang đột ngột ở trong phòng.
Ninh Vãn Ca kiên quyết tát mạnh vào khuôn mặt tuấn tú của Phong Mạch Hàn, lẩm bẩm nói: "Con muỗi chết tiệt, lão nương diệt ngươi!”
Dứt lời xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía nam nhân tiếp tục ngủ.
Ăn cái tát của cô khiến nam nhân hụt hẫng vô cùng.
Nam nhân đưa tay ra nhéo vòng eo đầy thịt của cô, xong lúc này mới xoay người đưa lưng về phía cô.
Bị đột nhiên nhéo một cái, cơn buồn ngủ của Ninh Vãn Ca đều tan biến, "Ai za" một tiếng, đột nhiên ngồi bật dậy, xung quanh tối đen như mực, ngoại trừ nam nhân bên cạnh cô, sẽ không có ai đột nhiên tấn công cô như vậy?
Ninh Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt hướng nam nhân đang ngoảnh lưng về phía cô.
Cái tên tiểu nhân đáng giận, dám đối với cô như vậy, cô đang ngủ ngon giấc, hắn cũng dám nhéo eo cô một cách quá đáng!
Mặc dù biết mình có nhiều thịt, nhưng cô cũng không cho phép làm quá đáng như vậy!
Mang theo tâm tư trả thù, cô bỗng nhiên xông tới, nắm chặt cánh tay nam nhân, há mồm, hung hăng cắn xuống.
Nam nhân không ra tiếng, thậm chí lông mày cũng không nhăn một chút.
Mặc cho cô cắn hắn.
Sau một hồi lâu, nam nhân mới nhẹ ra tiếng: “Phu nhân là không ngủ sao? Hay là muốn làm gì khác?”
Giọng hắn đột ngột vang lên trong im lặng như vậy, với chất khàn đặc pha một chút cảm xúc.
Cô hung hăng hứ một tiếng, lập tức lại nằm ngay ngắn.
Hai người không nói thêm gì nữa, Phong Mạch Hàn càng không hề nói một câu, nhưng bị Ninh Vãn Ca làm như vậy, lại càng không hề buồn ngủ.
Ninh Vãn Ca cũng vậy.
Cô bỗng nhiên nói: “Phong Mạch Hàn.”
Có một chút lúng túng trong giọng nói của cô.
“Hả.” Nam nhân không nhúc nhích trả lời cô.
“Hôm nay những tên sát thủ là hướng về phía ngươi mà tới, ngươi chọc người nào, mà bọn họ thoạt nhìn chỉ nghĩ đến gϊếŧ ngươi.”
Nghe thấy cô hỏi đến cái này, Phong Mạch Hàn rốt cuộc lật thân qua, cùng cô mặt đối mặt, mặc dù là biết vào giờ phút này đen nhánh một mảnh hai bên đều không thấy dung mạo lẫn nhau, nhưng hắn vẫn thích tới gần hơi thở của cô như vậy.
“Hừm, là hướng về phía bổn vương mà đến. Lần này tin tức về Liệt Diễm Cầm là do bổn vương phái người phát tán ra ngoài.”
“Cái gì?” Ninh Vãn Ca nhịn không được kinh hô một tiếng, nhưng thực mau cô lại đè thấp tiếng nói, nhỏ giọng, “Cho nên, trong rừng hoàng gia này căn bản không có Liệt Diễm Cầm?”
“Ừ.” Nam nhân khẽ ừ một tiếng.
“……” Cô rất muốn đánh hắn làm sao bây giờ? Cô phải trải qua trăm cay ngàn đắng mà chạy đến cái chỗ này, dọc đường đi còn lo lắng sợ nam nhân này sẽ đuổi gϊếŧ, đủ loại cảm giác sầu lo nháy mắt hóa thành phẫn uất.
“Tin tức Liệt Diễm Cầm tuy là giả, nhưng nghe nói dưới mặt đất mê cung lại thực sự tồn tại. Quả thật có một Thần Khí trong đó, nhưng là loại cổ vật gì, bổn vương cũng rất tò mò.” Hắn hiếm khi có ý muốn giải thích với nữ nhân này.
Dựa theo tác phong ngày thường của hắn trước sau như một, hắn tuyệt đối sẽ không nhiều lời, nhưng hôm nay hắn lại có ý muốn giải thích.
Phong Mạch Hàn nói, làm Ninh Vãn Ca tâm tình như ngồi tàu lượn siêu tốc, chợt cao chợt thấp. Nghe hắn nói như vậy, làm cô khẳng định lần này đến đây cũng không phải là uổng phí.
Cô chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong bóng đêm duỗi tay vỗ vỗ hắn ngực,
"Lúc nãy ngươi đã nói rồi nên ngươi ở đây cũng vì chuyện này đúng không? Một khi đã như vậy, vậy sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai lên đường.”
Phong Mạch Hàn không nói gì nữa.
Cô nói xong liền xoay người đi ngủ, không định nói thêm.
Nam nhân cúi mắt, bên môi lại nở một đường cong, nụ cười thản nhiên lộ trên môi hắn, chỉ là ánh sáng quá tối, căn bản không thể phát hiện.
……
Khu rừng của lễ hội săn bắn hoàng gia nằm ở ngoại ô Vạn Dương Thành, nơi có rừng rậm rậm rạp và nhiều dã thú, tuy thuộc về hoàng tộc nhưng trong rừng cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.
Bên ngoài khu rừng có nhiều chốn phồn hoa như nhà trọ, tửu lầu.
Sau khi xe ngựa dừng lại chỗ ngoại ô, Ninh Vãn Ca dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, nhìn thoáng qua đường phố trước mắt, không khỏi tặc lưỡi.
Sở dĩ thị trấn ngoại ô phồn hoa như vậy cũng là do có rừng cây che, đều là hoàng thân quốc thích và quý tộc đích thân tới đây, người hoàng gia luôn hào phóng, chưa kể đến lễ hội săn bắn đang đến gần, nhiều chức sắc sẽ đến đây trước.
Tửu lầu ban ngày ban mặt cũng đã náo nhiệt phi phàm.
Trên đường phố không ít thiếu nam thiếu nữ ăn mặc xinh tươi đi đường.
Phong Mạch Hàn đi đến bên cạnh cô, bỗng nhiên dắt tay cô.
Động tác đột nhiên này làm cô không kịp chuẩn bị, làm Ninh Vãn Ca bị hoảng sợ, vừa định muốn vung ra, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lạc hướng về phía hai người đi ra tửu lầu cách đó không xa, động tác vung tay bỗng dưng cứng lại, không hề động đậy.
Hai người ở cửa tửu lầu, một nam tử mặc quần áo đỏ rực lửa, mê hoặc tuyệt sắc, đôi mắt sâu thẳm của hắn đột nhiên đảo qua và dừng xuống trên tay của bọn họ, trên môi hắn gợi lên một nụ cười quyến rũ. Đứng bên cạnh hắn là một nữ tử thân thanh nhã váy xanh, đẹp như tiên như họa, thật kiều diễm.
Phong Mạch Viêm cùng Ninh Yên Nhiên, từ khi nào mà quen nhau?
Ninh Vãn Ca hồ nghi nhìn hai người kia, bỗng nhiên nhớ lại lần trước ở tiệm thuốc thấy Ninh Yên Nhiên lấy thuốc tránh thai, chẳng lẽ……
Ánh mắt cô nhẹ lóe một chút, lập tức nắm lại bàn tay to lạnh như băng của Phong Mạch Hàn, giả vờ kinh ngạc mà phóng đại, kêu lên: “Phu quân, ngươi nhìn xem, kia không phải Ngũ vương gia cùng Tam tỷ tỷ sao?”
Nam nhân bên cạnh bởi vì một tiếng “Phu quân” của cô làm tâm tình bỗng dưng rất tốt. Đôi mắt đen láy của Phong Mộ Hàn nở nụ cười, lạc đến hai người cách đó không xa.
“Thôi, đi thôi.” Hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Thái độ của Phong Mạch Hàn, làm Ninh Vãn Ca có chút đoán không ra.
Lúc này, Phong Mạch Hàn cùng Phong Mạch Viêm hai người hẳn là đều vì một thứ mà đến, bọn họ hẳn xem nhau như đối thủ cạnh tranh?
Ah không, từ từ, hôm nay buổi sáng lúc rời đi, nữ tử Hồng Diệp kia cùng nam tử Sở Diệp sớm đã không thấy bóng dáng, nói không chừng ngoài mặt làm bộ dường như không có việc gì, lại lén phái người vào khu rừng trước?
Thật là quá giảo hoạt!