Chương 5: Bậc Thầy Diễn Kịch

Ninh Vãn Ca cảm thấy luồng sát khí đang trào dâng xung quanh mình, nhưng cô vẫn không muốn thỏa hiệp.

Với một chút cố gắng, cô kéo chăn lại một chút.

“Buông tay, nhanh lên!” Cô thân thể vô cùng mệt mỏi.

Mọi chuyện trong ngày xem ra đã hiểu ra được.

Ban đầu, Ninh Vãn Ca đã bị Ninh Yên Nhiên, tam tiểu thư của phủ Thừa tướng, tìm cách hại gϊếŧ chết. Cô phát hiện trên cổ mình có một vết hằn, chắc hẳn là cô đã bị một sợi dây nào đó siết cổ. Hiện tại cô sống lại nên Ninh Yên Nhiên kia, không chừng ở chỗ nào đó sợ tới mức không dám xuất hiện.

Bây giờ, có lẽ bởi vì cô đã nằm xuống, cô cảm thấy cực kỳ kiệt sức.

Với tiếng quát lớn của cô, Phong Mạch Hàn cuối cùng đã đạt đến điểm giới hạn bùng nổ

Ngay sau đó, Ninh Vãn Ca bị Phong Mạch Hàn bóp chặt cổ mạnh, cô mở to hai mắt nhìn, hai tay của hắn như móng vuốt, nhanh như tia chớp.

“Nói thêm câu nữa , chỉ có chết!” Hắn thấp giọng cảnh cáo, giọng điệu cực lạnh lùng.

Hắn tái nhợt sắc mặt, nhưng không thể che giấu sát khí nồng nặc trong mắt , cứ như thể anh ta là sát thần đến từ địa ngục.

Ninh Vãn Ca thức thời, lập tức buông tay.

Hắn buông lỏng tay ra, quay lưng, không muốn phải thấy nữ nhân đáng chết này.

Ninh Vãn Ca bĩu môi, cũng quay lưng lại, nhìn bức tường bên trong, thầm chửi sự keo kiệt của hắn. Dù sao sau này cô cũng sẽ có được thứ mình cần, bây giờ ở lại tranh thủ tìm chút manh mối để trở về, rồi một ngày nào đó cô cũng sẽ thoát khỏi hắn.

Suy suy nghĩ nghĩ, cơn buồn ngủ ập đến, những suy nghĩ tung bay.

……

Ngày hôm sau.

Trong Vương phủ náo nhiệt vạn phần.

Nghe nói sự tình đêm qua rằng Thất vương gia đã hộc ra máu, làm Hoàng Thượng Hoàng Hậu cùng với Thừa tướng đều tới, còn nhân tiện dẫn cả Ninh Yên Nhiên theo, người đáng ra phải được gả cho Thất Vương gia.

Trong sảnh đường, bầu không khí trang nghiêm hơn một chút.

“Ninh Yên Nhiên ,ngươi không tuân theo Hoàng lệnh là có ý gì?” Hoàng thượng nói, trong giọng điệu có chút tức giận.

Rốt cuộc là Ngũ tiểu thư nhà họ Ninh, không ai muốn gả cho cô, nhưng còn Tam tiểu thư, bao nhiêu người cố gắng thành thân với cô ta, cho dù bao nhiêu nam tử bước qua cổng nhà họ Ninh nhưng cũng không bao giờ nhận được cái gật đầu của cô ta, Hoàng Thượng cũng cảm thấy thương xót cho Phong Mạch Hàn nên mới ban hôn ước cho hắn.

Ninh Vãn Ca đứng ở một bên, ôm cánh tay, yên lặng đánh giá những người có mặt ở đây, từng người một.

Hoàng Thượng uy nghiêm vạn phần, trên người khoác một chiếc long bào màu vàng sáng, trên mặt tuy có chút dấu vết thời gian nhưng cũng không che giấu được vẻ tuấn tú khi còn trẻ, hiện tại vẫn có thể thấy được khí chất anh hùng.

Dòng máu hoàng gia, quả nhiên là cực hảo.

Hoàng Hậu đoan trang thanh lịch, nghe nói là bởi vì mẫu phi của Phong Mạch Hàn ( phi tần của Hoàng thượng) chết khi anh còn rất nhỏ cho nên anh được Hoàng Hậu nuôi nấng từ bé. Hoàng Hậu nhíu mày, hiển nhiên có chút bất mãn với cuộc hôn nhân này.

Thừa tướng cũng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn về phía Ninh Vãn Ca, dùng ánh mắt ra hiệu với cô, ánh mắt như muốn nói, nhanh nói đỡ cho tỷ tỷ ngươi một câu.

Ninh Vãn Ca giả vờ không hiểu, cụp mắt xuống, đôi môi cong lên thành nụ cười mỉa mai.

Ninh Yên Nhiên hôm nay mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tươi đẹp động lòng người, khuôn mặt cũng vô cùng xinh đẹp, thuần khiết và tinh anh, đôi mắt đẹp khẽ chớp, mang theo từng đợt biểu cảm đáng thương, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Cô ta đột nhiên quỳ xuống " Thình thịch ", nói với giọng điệu có chút run rẩy : “ Bẩm Hoàng Thượng…… Tất cả là do Ngũ muội đã đau khổ cầu xin Yên Nhiên vì muội ấy đã ái mộ Thất Vương gia từ lâu, nên đã cầu xin Yên Nhiên cho muội ấy được mãn nguyện, thế nên Yên Nhiên mới có thể làm ra những điều hoang đường như vậy"

Ninh Vãn Ca nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy hung hăng khịt một tiếng.

Cái quái gì vậy, sự tình tự nhiên đổi trắng thay đen, làm ơn đi, cái lý do này thật là kém cỏi quá đi.

“Thất Vương phi, sự thật là như thế sao?” Hoàng Thượng nhíu mày, ánh mắt hướng sang Ninh Vãn Ca.

Cái này ánh mắt, tràn đầy sự uy nghiêm .

Ninh Vãn Ca tiến lên vài bước, nhẹ nhàng thở dài nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, sự thật là vậy, Vãn Ca đối với Thất Vương gia một lòng một dạ , nên mới làm như thế.”

Một nụ cười đắc ý thoáng qua trong mắt Ninh Yên Nhiên, tưởng rằng Ninh Vãn Ca không dám nói ra, nếu không cô ta nhất định sẽ gϊếŧ chết người phụ nữ mập mạp này!

“Này……” Hoàng Thượng rõ ràng bị kinh ngạc trước lời nói của Ninh Vãn Ca.

"Khụ khụ ..." Phong Mạch Hàn, người đang xem vở kịch đứng bên cạnh, ho nhẹ và yếu ớt nói, " Phụ hoàng, chính là nhờ có tam tiểu thư mà nhi thần mới có thể cưới được một thê tử tốt như Vãn Ca, và nhi thần thực ra cũng đã thích Vãn Ca từ lâu rồi"

“Cái gì?” Hoàng thượng hoàn toàn choáng váng.

Ngay cả Hoàng Hậu cũng choáng váng không thể tin được sự việc kỳ lạ này.

“Khụ khụ…… Sự thật đúng là như thế.” Phong Mạch Hàn nhẹ giọng nói, trong mắt không một chút dao động.

Lời nói của hắn khiến tất cả mọi người sững sờ.

Ninh Vãn Ca không ngạc nhiên, trong mắt thoáng qua một nụ cười thản nhiên, diễn xuất quả thực rất tốt.

“Vãn Ca, còn không qua đây.” Phong Mạch Hàn yếu ớt nói, ra hiệu cho cô đi đến đứng bên cạnh.

Ninh Vãn Ca lập tức đi lên trước, đứng bên cạnh Phong Mạch Hàn, cúi đầu ngoan ngoãn.

Đột nhiên cảm thấy tay lạnh ngắt, hắn đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Cảm nhận nhiệt độ của lòng bàn tay này, nó cực kỳ lạnh.

Đây rõ ràng không phải nhiệt độ của người bình thường, chất độc trên người hắn quả thực rất sâu, lần trước cô đã bắt mạch cho hắn , hoàn toàn chắc chắn là vậy.

Lúc này, bởi vì đυ.ng chạm một nam nhân xa lạ, cô theo bản năng muốn rút tay về, cô cau mày, nhưng hắn lại giữ chặt tay cô lại.

Ninh Vãn Ca rất khó chịu với việc cầm tay đột ngột này.