“Chuyện chữa bệnh rất đơn giản, cùng diễn kịch với ngươi cũng được, nhưng ta cũng có điều kiện, chúng ta chỉ là bên ngoài mang danh nghĩa phu thê, chứ không được có bất kì hành động đυ.ng chạm da thịt nào.” Cô nói điều này với vẻ mặt khá nghiêm túc.
“Ha hả……” Nghe thấy lời nói của cô, người đàn ông đột nhiên cười mỉa mai.
“Ngươi cười cái gì?” Ninh Vãn Ca cảm thấy hắn cười có chút chướng mắt.
“Bổn vương , khinh thường” Đôi môi mỏng của hắn nhẹ nói ra bốn chữ, mang theo sự giễu cợt.
Ninh Vãn Ca cảm nhận được sự châm chọc trong lời nói của hắn, liền nhìn xuống thân hình mập mạp trên người mình, âm thầm nghĩ, cũng đúng, nam nhân đều là những động vật biết suy nghĩ bằng thân dưới, e rằng hắn cũng coi thường dáng người của cô đúng không?
Ở thế giới này, cái Đông Lăng Quốc này, gầy thì đẹp, nữ nhân béo rõ ràng là không phù hợp với thẩm mỹ của họ!
Ninh Vãn Ca cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, cô nhếch mép lạnh lùng nói: "Tốt nhất là như vậy, ngươi cũng yên tâm, ta sẽ không coi thường một tên mắc bệnh như ngươi đâu, sau này chúng ta sẽ ngủ phòng riêng."
“Không được…… Khụ khụ!” Hắn vừa mới nói hai chữ, lại bắt đầu ho khan lên.
Ninh Vãn Ca bất đắc dĩ trợn mắt lên trời, tiến lên vỗ lưng hắn, để hắn thoải mái dễ thở hơn.
Hành động của cô khiến Phong Mạch Hàn nhất thời quên mất phản ứng, không phản bác lại hành động vỗ lưng của cô.
" Không được cái gì mà không được, ngươi làm ơn nói chậm một chút, đề phòng ngươi lại ho ra một ngụm máu nữa rồi lại ngất xỉu, thật là phiền phức !"
“……” Phong Mạch Hàn chưa từng gặp môt nư nhân như vậy bao giờ, nói thẳng ra thì hắn có thể tha thứ cho cô, nhưng cô không nghĩ đến việc nếu chọc giận hắn sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào sao?
“Nếu diễn kịch, không thể tách phòng được, ngươi có thể ngủ trên sàn nhà.” Nam nhân nhẹ nói.
Bởi vì những lời này, Ninh Vãn Ca trợn to hai mắt kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi liền phản bác lại: "Này, nhưng ngươi là nam nhân!"
“Bổn vương nói thế nào thì sẽ là thế đó.”. ”Mặc dù giọng nói yếu ớt, nhưng khí thế của lời nói này không hề yếu chút nào.
Nghe hắn ta nói , Ninh Vãn Ca nhếch mép, hai tay chống nạnh cảnh cáo: "Đừng quên, hiện tại ngươi đang nhờ ta, chất độc trong người ngươi, ta sợ rằng ngươi còn lâu mới tìm được người có thể giải độc. Nếu không, làm thế nào lại không được chữa trị suốt ba năm qua? "
Lời nói của cô khiến Phong Mạch Hàn có chút kinh ngạc, không ngờ Ninh Vãn Ca này bị người ngoài cho là vô dụng, lại biết độc trên người hắn đã tích tụ được ba năm?
" Vương gia ,biểu hiện này của ngươi cho ta thấy rằng ta nói đúng sao? ngươi có biết nếu hàn độc không được giải thì sẽ xâm nhập vào xương cốt khắp người ngươi, bảy kinh tám mạch, cuối cùng ngươi sẽ trở thành tàn phế, đến lúc đó Vương gia cần phải nghĩ kỹ, rốt cuộc có cần phải nhờ ta hay không "
Đùa gì chứ, Ninh Vãn Ca khi nào lại dễ bắt nạt như vậy, chẳng lẽ cô đã sống hai kiếp rồi mà vẫn bị một tên đau ốm bệnh tật ức hϊếp như vậy sao?
Giọng điệu cô kiên định, khuôn mặt tràn đầy tự tin
Đôi mắt đen sâu thẳm Phong Mạch Hàn lại cẩn thận nhìn cô một lần nữa
Các đường nét trên khuôn mặt của cô nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì rất xinh đẹp, chỉ là nước da hơi ngăm đen với do béo một chút và đôi mắt lẽ ra phải rất to trên khuôn mặt tròn béo này lại trông nhỏ đến lạ thường.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, điều duy nhất hắn cảm nhận được là cô béo và đầy da thịt, cô cảm thấy ánh mắt thăm dò của hắn đang nhìn chằm chằm vào cô, từ trên mặt nhìn xuống, cuối cùng dừng lại trên… ngực mình.
Nhận ra được điều gì đó, Ninh Vãn Ca nhanh chóng vươn tay che mình, hung hăng nhìn lại, để chứng tỏ mình có giá trị như thế nào, cô đã cố tình bước đến mép giường và cởi giày ra.
“Ngươi muốn làm gì? Khụ khụ!” Vẻ mặt Phong Mạch Hàn có chút khó hiểu, nhìn thấy nữ nhân này không biết điều, còn đi đến mép giường và dám cởi giày ra.
Điều không thể chịu đựng được đối với hắn là cô đã trèo lên giường hắn một cách công khai, giả vờ như không có chuyện gì và nằm trên đó!
“Giường này cũng là của ta, ngươi ngủ một bên đi.” cô vừa nói vừa dang tay nằm xuống
Để chứng minh sự chiếm hữu cái giường của cô .
Phong Mạch Hàn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào nữ nhân nằm trên giường, ánh mắt hắn thâm thúy và nguy hiểm.
"Được rồi, thấy ngươi nhìn chằm chằm ta một cách nhu nhược đáng thương như vậy nên ta sẽ phát từ bi một lần, ngươi cũng là bệnh nhân, nếu như ngươi đột ngột chết vì ho nửa chừng thì sao? Dù sao giường cũng lớn như vậy, chúng ta cũng không xâm phạm lẫn nhau là được, tuy rằng ta có hơi mập một chút, nhưng ta không mập đến mức có thể đẩy ngươi ra khỏi giường” Vừa nói cô vừa lấy một mảnh vải bên đặt ở giữa giường.
Phong Mạch Hàn không nói một lời.
“Đường này là đường phân chia lãnh thổ, không được lấn qua, OK?” Cô hỏi hắn với một cử chỉ “OK”
“…… Được rồi.” Sau một lúc trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn cũng lãnh đạm nói một câu.
Căn phòng này tuy lớn nhưng chỉ có một cái giường như thế này, nếu không phải là đang cần nhờ nữ nhân này thì hắn cũng đã không đến mức phải làm như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng trầm mặc và chán nản của hắn, Ninh Vãn Ca gật đầu vừa lòng, sau đó nằm xuống đắp chăn, vừa định đắp thì một bàn tay to lặng lẽ đã xé toạc cái chăn của cô ra..
"Chết tiệt, Phong Mạch Hàn, làm ơn hãy lịch thiệp một chút, dù sao ta cũng là nữ nhân!” Khi góc cuối cùng của chiếc chăn chuẩn bị tách ra khỏi người cô, cô nhanh chóng nắm lấy nó và trừng mắt nhìn hắnmột cách giận dữ.
Phong Mạch Hàn nhíu mày, có ý muốn cắt đứt lưỡi của nữ nhân này rồi ném ra ngoài!
Tâm trạng vốn dĩ đã buồn bực của hắn giờ lại càng không hài lòng vì tiếng kêu của Ninh Vãn Ca, một tia lạnh lùng xẹt trong mắt hắn.