Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái

Chương 36 : Ngươi Rốt Cuộc Là Ai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phong Mạch Hàn: “……”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi biến thành đen vài phần.

Chẳng lẽ, đυ.ng vào nữ nhân của mình, còn phải bị hiểu lầm thành uống nhầm xuân dược sao?

Từ trên người nam nhân dần dần tỏa ra một cỗ khí lạnh, khiến cho người ta run lên sợ hãi.

Ninh Vãn Ca cảm giác được sự lạnh lẽo mãnh liệt, cô không nói gì cả.

Trong lòng không nhịn được chửi thầm Tiểu Lục, sao đi lâu như vậy còn chưa trở lại?

“Ninh Vãn Ca, trước đây ngươi đã nhìn thấy hết của bổn vương, ngươi nên chịu trách nhiệm.” Nam nhân bỗng nhiên ra tiếng.

Cô đang định nói, lúc này Tiểu Lục xuất hiện.

“Tiểu thư, trong phòng bếp không có gì, chỉ có thể nấu một ít cháo trắng.”

Nhìn thấy Tiểu Lục, Ninh Vãn Ca như nhìn thấy cứu tinh, vội gật đầu không ngừng nói: “Không có việc gì không có việc gì, người bệnh nên ăn chút cháo trắng.”

Phong Mạch Hàn rõ ràng không vui, nhưng là Ninh Vãn Ca cũng đã đứng dậy nhìn hướng bên Tiểu Lục.

“Này Vương gia dùng bữa, ta, ta vừa lúc bụng khó chịu, muốn đi đi ngoài.” Ninh Vãn Ca không cần suy nghĩ liền đi ra ngoài, nhưng cô quên mất cổ tay của mình còn đang bị Phong Mạch Hàn nắm lấy, rất chặt.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay to lớn của nam nhân mang theo một sự lạnh lẽo, vào lúc làn da chạm vào nhau, Ninh Vãn Ca như bị điện giật trong tiềm thức muốn rút tay về, nhưng rốt cuộc lại không rút ra được.

Tiểu Lục ngày thường tuy rằng chậm chạp, nhưng giờ phút này lại rõ ràng cảm giác được giữa hai người bọn họ quanh quẩn một bầu không khí kỳ lạ, dù chậm chạp đến đâu thì cũng nhìn ra được cái gì đó.

Tiểu thư cùng Vương gia, giống như cảm tình càng ngày càng tốt?

“Làm gì?” Ninh Vãn Ca quay đầu tới, nhìn nam nhân này còn nắm lấy tay cô, vặn vẹo một chút, cố gắng tránh né rút tay béo thịt của mình về.

“Bổn vương.” Nam nhân nói, ngữ khí là chân thật đáng tin.

Tiểu Lục hai con mắt sáng long lanh vạn phần, trong lòng sớm đã hiểu rõ, cô nhẹ nhàng ra tiếng nói: “Một khi đã như vậy, nô tỳ đem cháo đặt ở đây, tiểu thư có cái gì phân phó thì gọi nô tỳ liền là được rồi.”

“Ai?”

Cũng không đợi Ninh Vãn Ca nói cái gì, Tiểu Lục liền đem cháo đặt xuống lui ra ngoài, còn tâm lý mà đóng cửa lại cho bọn họ.

Ninh Vãn Ca mặc dù đã gọi nhưng cũng không được, nha đầu này liền lui ra ngoài như vậy, không cho cô bất luận cơ hội nào.

“Phong Mạch Hàn, không phải để Tiểu Lục cho ngươi ăn sao?” Làm cái bộ dạng gì giống như muốn cô cho hắn ăn vậy?

Phong Mạch Hàn nhìn cô, nam nhân con ngươi như mực phản chiếu dung nhan của cô, nhìn không chớp mắt.

Ninh Vãn Ca cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành phải thoát khỏi tay hắn đi cầm lấy bát cháo tới. Cháo này hẳn là vừa mới nấu, bởi vậy còn rất nóng, xem ra cái tên Lý Ngạo này vì muốn gϊếŧ Phong Mạch Hàn, mà cơm đều không ăn.

Nữ nhân thổi lên chiếc thìa cháo đang rất nóng, lúc này mới đưa lên miệng Phong Mạch Hàn.

Phong Mạch Hàn nhìn cô, dừng trong chốc lát, há miệng ăn.

Ninh Vãn Ca phát hiện nam nhân này, hôm nay cực kỳ giống trẻ con, tuy rằng trên mặt vẫn là biểu cảm nghiêm túc, nhưng hắn nhiều lần nắm lấy cổ tay cô làm cô cảm thấy nam nhân này như đang làm nũng.

Làm nũng……

Nghĩ đến đây, Ninh Vãn Ca dừng động tác múc cháo lại, dùng một ánh mắt đánh giá nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần.

Một đại lão gia 1 mét 8 làm nũng, ngẫm lại đều cảm thấy kỳ lạ.

“Phu nhân đang nhìn cái gì?” Phong Mạch Hàn cảm giác được ánh mắt cô nhìn hắn, ánh mắt kia mang theo một tia thăm dò kỳ lạ.

Ninh Vãn Ca lập tức thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không…… ăn nhanh đi, ta đi lấy thuốc cho ngươi.”

Nam nhân không hề nói nhiều, ngoan ngoãn theo cô đưa thìa cháo nuốt vào.

Động tác của Ninh Vãn Ca không nhẹ nhàng cũng không chậm rãi, thậm chí còn có chút vội vàng.

Nhìn bên ngoài sắc trời dần đen, cô biết không còn nhiều thời gian nữa.

Phong Mạch Hàn cũng không có lên tiếng, mặc dù rất nhiều lần thiếu chút nữa làm hắn sặc.

Rốt cuộc bát cháo cũng đã thấy đáy, Ninh Vãn Ca đứng lên, xoa xoa cháo trên tay mình, đang định xoay người đi, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào trên mặt nam nhân.

Ở khóe miệng hắn, có hai hạt gạo dính ở trên.

Đôi môi mỏng hoàn mỹ của nam nhân đột nhiên có hai hạt gạo, có vẻ rất chướng mắt, ảnh hưởng đến sự thưởng thức mỹ nam của cô.

Cô nhíu mày, đưa tay tiến lên, đem hai hạt gạo bên môi hắn cấp lau sạch.

Hành động này, hoàn toàn là không cố ý.

Nhưng nó đã khơi dậy gợn sóng không nhỏ trong hồ trái tim bình yên ban đầu của nam nhân.

Hắn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cô, mang vẻ ngạc nhiên.

“Ha ha…… Ta đi lấy thuốc cho ngươi.” Cảm giác được ánh mắt hắn nóng rực, Ninh Vãn Ca mới bừng tỉnh hành động của mình kỳ lạ cỡ nào.

Cô nhanh thu hồi tay xoay người liền đi.

Nhìn bóng dáng nữ nhân, tuy rằng tấm lưng mập mạp kém xa so với những bóng hình xinh đẹp, nhưng lại khiến nam nhân rung động không thể giải thích được.

……

Ninh Vãn Ca đi vào rừng cây thu thập thuốc, sau đó kêu vài tên bóng đen đặt thùng tắm trong phòng, đun thuốc rồi đổ vào.

“Ngâm một canh giờ, ngày mai lại tăng thời gian ngâm lâu hơn, ta ở bên ngoài chờ ngươi, còn lại ngươi có thể tự mình xử lý được không?”

Phong Mạch Hàn mở miệng, nhưng Ninh Vãn Ca căn bản không cho hắn cơ hội để nói.

Ninh Vãn Ca gật gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, ngươi nhất định có thể tự mình xử lý, ta đây đi trước.” Dứt lời không nhìn vẻ mặt của hắn liền đi ra ngoài.

Phong Mạch Hàn cúi mắt, vẫn còn cảm thấy buồn cười.

Cửa khép lại.

Tiểu Lục nhìn qua nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, sao người không ở bên trong cùng Vương gia?”

Ninh Vãn Ca nhìn với ánh mắt xem thường cho cô, nói: “Nhiều chuyện.”

Tiểu Lục âm thầm sờ lên cái mũi của mình.

Kỳ thật tiểu thư đối Vương gia cũng thích mà? Tuy rằng ngoài miệng nói không thích, nhưng thật ra lại rất quan tâm, nếu không sao một người bình thường lại đột nhiên sẵn sàng trả giá nhiều như vậy?

Không màng nguy hiểm liền chạy đến trên núi, thời điểm nguy hiểm nhất còn muốn đi cứu Vương gia.

Hiện tại càng là nhanh chóng sắc thuốc cho Vương gia chữa bệnh, những chuyện này, người bình thường sẽ không như vậy làm.

Tiểu Lục đã khá chắc chắn về nhận thức của mình..

Ninh Vãn Ca tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, từ trong thư phòng của Lý ngạo lấy ra một vài cuốn sách y xem, phát hiện những cuốn sách của Lý ngạo đều viết về độc dược, có thể thấy được người này sớm đã bụng dạ khó lường.

Khi đang lật sang trang thứ hai, thì trong phòng bỗng có tiếng " phanh " vang lên

Tiểu Lục vốn đang dựa vào bàn, bị âm thanh này vang lên chấn động giật mình ngồi dậy, không chú ý ngã ở trên mặt đất.

Ninh Vãn Ca liếc sang Tiểu Lục một cái, lúc này mới đứng dậy đi vào trong phòng

Không có khả năng là thuốc có vấn đề lại nổ tung?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy bất an, đẩy cửa ra.

……

Bên trong phòng trong cảnh tượng có chút làm người ta kinh ngạc.

Thùng nước vỡ, nước thuốc tràn đầy đất, mùi thuốc tỏa ra khắp căn phòng nhỏ, mang theo một mùi say.

Ninh Vãn Ca tim đập loạn xạ.

“Phong Mạch Hàn?”

Chính là trong phòng nhỏ hẹp này, căn bản không có nam nhân.

Hắn đi đâu vậy?

Nhìn ra sắc trời bên ngoài, đã gần đêm khuya, chỉ sợ rất nhanh nữa là đến ngày 15 rồi.

Chẳng lẽ nam nhân này đã độc phát tác trước?

“Tiểu thư, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Tiểu Lục ở bên ngoài hỏi.

“Không có việc gì, không cần vào.” Ninh Vãn Ca bình tĩnh đóng cửa lại, đang định đi về phía trước một bước, bỗng nhiên cánh tay bị đau, bị một lực mạnh mẽ đè trên cửa.

Nam nhân thân hình cao lớn lập tức đẩy cô vào cánh cửa ở phía sau.

Cô kinh ngạc ngước mắt, thấy đôi mắt đỏ thẫm của nam nhân.

Quả nhiên là, độc phát rồi!

Hơn nữa lúc này độc phát sớm, có quan hệ rất lớn cùng với việc trước đây ngâm mình ở trong hồ độc dược kia.

“Cái kia…… A?”

Ninh Vãn Ca vốn dĩ muốn nói để trấn an cảm xúc hắn một chút, nhưng còn chưa kịp cất lời, thì đột nhiên nam nhân hung mãnh hôn cô.

Đôi môi bị đột ngột tấn công, giọng nói của cô bị bóp nghẹn.

Cô mở to hai mắt nhìn, muốn phản kháng, nhưng nam nhân thân hình cao lớn như núi lớn bất động.

Cô muốn quay đầu né tránh, nhưng lòng bàn tay to lớn của nam nhân nhanh chóng luồn vào trong tóc cô, khống chế chắc chắn đầu cô, khiến cô không thể lui.

Cô cảm thấy chính mình muốn gục ngã, nhưng lại không thể làm gì được.

Bị hắn hút hết hơi thở hô hấp trong miệng, cô nghĩ mình sắp chết ngạt đến nơi rồi.

Cô bị nam nhân này cưỡng hôn lần thứ hai, và cô cảm thấy thật mất mặt khi nói ra điều đó.

Dù sao cô cũng là đến từ thế kỷ 21 là một nữ nhân hiện đại, nếu để bạn bè biết được chuyện này, khẳng định chắc chắn sẽ bị cười đến rụng răng.

Nụ hôn của hắn mạnh mẽ, uy lực nhưng cũng có vẻ ngây ngô ngang ngược.

Nếu hắn trước đây chưa từng có nữ nhân nào, hắn sẽ rất thô thiển và vụng về khi hôn cô.

Cô rất khâm phục bản thân, lúc này mà cô còn có thể nghĩ đến hắn có phải lần đầu tiên hôn nữ nhân hay không.

Tiếng thở hỗn loạn của hai người đan xen bên nhau, quấn quít, hơi thở nóng rực khiến tim đập nhanh hơn.

Rốt cuộc, nam nhân dường đang tận hưởng nụ hôn, bỗng dưng tách ra.

Đôi mắt đen pha lẫn màu đỏ thẫm của hắn đặc biệt sáng trong ánh sáng tối như vậy, và chúng sáng một cách đáng sợ.

Lúc hắn rời đi, Ninh Vãn Ca cảm giác lấy lại được hô hấp một chút trong phổi, làm cô cảm giác dường như được sống lại một lần nữa.

“Ngươi…… Ngươi làm sao vậy?”

Cô vừa nói vừa đẩy ngực hắn.

“Đừng nhúc nhích.” Hắn khàn khàn mở miệng cảnh cáo, lại bỗng nhiên bế cô lên.

Tuy rằng thể trọng nữ nhân có chút nặng, nhưng vẫn không thoát được cánh tay cường lực của nam nhân.

Hắn cứ thế nâng eo cô bế lên, không cần tốn nhiều sức, ôm cô đặt ở trên giường.

Ninh Vãn Ca choáng váng, bị đặt ở trên giường, vừa muốn ngồi dậy, lại không ngờ được thân hình cao lớn của hắn lập tức bao phủ lên, đè cô xuống giường!

Đây là cái tình huống gì vậy?

Có ai giải thích cho cô một chút được không?

Phong Mạch Hàn phát hiện từ sau khi nữ nhân này xuất hiện, mỗi lần hắn độc phát, đều bức thiết mà muốn cùng cô có quan hệ xá© ŧᏂịŧ.

Một cảm giác kích động dâng trào trong cơ thể khiến hắn muốn tiến lại gần cô hơn.

Hắn nghe thấy tiếng thở ngày càng nặng nhọc của mình.

Ninh Vãn Ca cảm thấy tình hình rất không ổn, lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi sẽ không……”

“Ngươi, rốt cuộc là ai?” Nam nhân híp con ngươi, một ngụm ngắt lời cô nói, khi hỏi câu này, đôi mắt đỏ của hắn bình tĩnh dán chặt vào mặt cô, “Ngươi không phải Ninh Vãn Ca đúng hay không?”

Hắn ngữ khí mang theo vài phần chắc chắn.

Ninh Vãn Ca đầy mặt kinh ngạc nhìn hắn, lại cảm thấy tim đập thình thịch, trong lòng có chút căng thẳng.
« Chương TrướcChương Tiếp »